Chương
Mặc dù không nhìn về phía Tư Hải Minh, nhưng Đế Anh Thy vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt của anh vẫn luôn dán chặt trên mặt mình, hoàn toàn không thể ngó lơ luôn có được không hả?
Đợi anh mở miệng thì nhất định là sẽ không cho Kiều Như An tí mặt mũi nào đâu.
“Anh tiễn em” Tân Hành Chỉ nói.
“Không cần” Câu này là lời của Tư Hải Minh.
Sắc mặt của Tân Hành Chỉ có vẻ không tốt lắm.
“Suýt chút nữa thì anh đã hại cô ấy rồi” Tư Hải Minh chỉ nói một câu đã khiến cho sắc mặt của Tân Hành Chi trắng bệch cả ra, đứng đờ ra đó không động đậy chút nào.
Đế Anh Thy cau mày, Tư Hải Minh nói chuyện cũng nghiêm trọng quá mức rồi ấy. Cô còn chưa kịp mở miệng thì tay đã bị nắm chặt lại, bị Tư Hải Minh kéo ra bên ngoài.
Ánh mắt của Kiều Như An hiện lên vẻ ghen ghét, mà phản ứng của Tân Hành Chi lại càng khiến cô ta hiểu rõ hơn.
Vốn dĩ Tân Hành Chi vẫn còn cơ hội có gì đó với Đế Anh Thy, nhưng sau chuyện lần này, anh ta sẽ không thể vượt qua rào cản trong lòng mình được. Bởi vì, nếu không phải vì anh ta thì Đế Anh Thy cũng sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy, đây là sự thật!
“Hành Chi, anh không sao chứ? Anh đừng để bụng, đó là ý của anh Hải Minh, không phải là ý của Anh Thy đâu”
Kiều Như An an ủi anh ta, nói: “Chẳng qua là vì Anh Thy là mẹ đẻ của bọn trẻ nên lúc nói chuyện anh Hải Minh mới nóng nảy hơn chút thôi “Em không cần phải an ủi anh, anh biết mình đã làm gì mà” Giọng nói của Tân Hành Chi trở nên trống rỗng.
Nếu như không phải vì anh ta thì Anh Thy cũng sẽ không bị bắt, cô cũng sẽ không bị làm nhục. Cho dù anh ta có khó chịu với Tư Hải Minh đến mức nào thì đến cuối cùng anh cũng là người đã cứu Anh Thy, anh ta cũng vui mừng vì Anh Thy được cứu…
Cảm giác bất lực trong lòng đã nhấn chìm Tân Hành Chỉ…
Ra bên ngoài bệnh viện, Đế Anh Thy dạy bảo Tư Hải Minh: “Sao anh lại nói chuyện quá đáng như vậy cơ chứ?”
“Ở đâu?”
“Lúc ở trong phòng bệnh đó!”
Lại còn ở đâu nữa chứ? Người này hoàn toàn không biết mình đang nói gì có đúng không? Lúc đó mặt mũi của Tân Hành Chi đã trắng bệch cả ra rồi.
“Anh nói thật thôi mà, chưa đến tìm anh ta tính sổ là anh đã rộng lượng lắm rồi đấy”
Đế Anh Thy câm nín: “Đó là chuyện của tôi”
“Chuyện của em cũng là chuyện của anh”
“Tư Hải Minh, anh đừng có ngang ngược như vậy!”
Đế Anh Thy xoay người lên xe, ngay khi vừa ngồi xuống ghế thì cô đã cảm thấy có một bóng đen phủ xuống trước mặt mình, cô ngả người về phía sau theo bản năng, cơ thể bị áp lên cửa xe, khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia gần trong gang tấc khiến cô không thể thở nổi: “Em là điểm giới hạn của anh, cho dù có là ai thì cũng không thể chạm vào” Hơi thở của Tư Hải Minh nóng rực, lời nói lại rất cố chấp.
Đế Anh Thy bị chấn động đến mức cơ thể cứng còng lại đó, cô có cảm giác rằng nếu không phải vì nể mặt nhà họ Đế thì anh sẽ giết chết Tân Hành Chỉ luôn.
Đế Anh Thy nghiêng đầu qua một bên, nói: “Anh ngồi cho đàng hoàng…”
Tư Hải Minh ngồi trở lại ghế, đồng thời đưa tay ra ôm lấy cái eo nhỏ của Đế Anh Thy, nhoáng một cái, Đế Anh Thy đã bị ôm ngồi lên trên người anh rồi.
“… Anh làm cái gì đấy?” Mặt Đế Anh Thy nóng phừng phừng, muốn leo xuống khỏi người anh. Tuy nhiên, Tư Hải Minh lại quá mạnh mế, cô hoàn toàn chẳng làm gì được hết.