Chương
Cả căn cứ đang chìm trong yên tĩnh, khắp nơi đều có người canh gác, mỗi người đều cầm súng trong tay, vô cùng cảnh giác.
Gió nhẹ nhàng thổi qua tán cây, phát ra những âm thanh nhỏ bé không đủ để làm kinh động đến mọi người.
Ẩn nấp bên dưới đám lá cây là những chiếc máy bay không người lái loại nhỏ được người điều khiển từ xa, chúng xuyên qua kế lá một cách linh hoạt, giống như vô số con ruồi nhỏ bay trên bầu trời.
“Vút vút vút’ mấy tiếng, người canh gác đã bị máy bay không người lái cỡ nhỏ bắn chết. Nhờ có màn hình giám sát mà người điều khiển có thể nhìn thấy rất rõ ràng.
Có một cậu chàng hình như là đã uống rượu say, nửa đêm muốn kiếm chỗ đi vệ sinh, bị máy bay không người lái quay được, lập tức bị bắn chết.
Người đó ngã xuống đất đánh ‘rầm’ một tiếng, làm kinh động đến các đội canh phòng khác trong căn cứ.
Tất cả mọi người đều cầm súng lao ra bên ngoài.
Như thế thì càng tốt, máy bay không người lái bắt đầu bắn phá trên diện rộng.
“Ááát”
Á ối “Ối á á!”
Tất cả những người lao ra bên ngoài cứ ra một người là chết một người.
Bọn họ muốn phản kích, nhưng đám máy bay không người lái kia lại giống như là có mắt vậy, chúng còn có thể né tránh nữa cơ. Chúng bay lên lượn xuống, xoay tròn giữa trời cao, bản giết từ mọi góc độ.
Ánh đèn trong căn cứ đột nhiên sáng choang.
Peter Kim dẫn người trốn trong bóng tối cầm súng nhắm vào đám máy bay không người lái, rầm’ một tiếng, có một chiếc máy bay bị đánh trúng.
Nhưng mà có đến mười mấy chiếc máy bay không người lái lận, đánh rơi một chiếc thì những chiếc khác lập tức nhắm vào vị trí của đám Peter Kim ở bên này mà bắn phá.
“Đoàng đoàng đoàng!’ Vách tường chỗ Peter Kim trốn bị bắn thành hàng trăm ngàn lỗ thủng, lung la lung lay.
Peter Kim đành phải vội vàng tìm chỗ khác để tránh né.
Quân sư quạt mo chật vật né qua một bên, nói: “Nhiều máy bay.
không người lái quá!”
“Lũ nhà giàu chết tiệt!”
Hai mắt Peter Kim nóng lên, anh ta nói: “Nếu tôi có những trang bị này thì cần gì phải trốn chui trốn nhủi cơ chứ!”
“Đúng là vậy”
“Đã chuẩn bị đồ xong chưa?” Peter Kim hỏi.
“Đã sắp xếp xong cả rồi!”
Sau ba mươi giây, một chiếc tên lửa xẹt ngang qua bầu trời đêm phóng tới, nhìn từ xa trông cực kỳ giống một vì sao đang sáng lấp lánh, vụt thẳng tới căn cứ của Peter Kim.
Lúc tên lửa đạn đạo phóng đến vị trí cao nhất, trong căn cứ cũng phóng ra một chiếc tên lửa chống tên lửa đạn đạo bay thẳng lên không trung.
Mấy giây sau, ‘uỳnh’ một tiếng, đâm vào ngay giữa chiếc tên lửa đạn đạo kia.
Những người ở trong căn cứ thấy thế thì đều lập tức reo lên. Bọn họ đang suy nghĩ, cậu hai nhà họ Đế cũng chẳng có gì đặc biệt cả, thì một giây sau, chiếc tên lửa đạn đạo bị ngăn chặn kia đột nhiên nở bung ra, biến thành vô số tên lửa bắn về phía căn cứ.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!’ Toàn bộ căn cứ bị oanh tạc, khắp nơi đều là hố sâu và ánh lửa, lẫn trong đó là tiếng người la hét thảm thiết.