Chương
Tiếng nổ vang lên trong căn cứ của Peter Kim kéo dài tới tận mười phút, những người trong đó đều đã chết cả rồi.
Đế Hạo Thiên ra lệnh trong video: “Không cần đi vào căn cứ, cứ bao vây xung quanh, ra người nào giết người đó, không cần phải để lại người sống!”
Hơn nữa, trong lúc máy bay không người lái bắn phá thì nó còn bắn ra một thiết bị điện tử – loại bỏ túi lên trên thân cây để giám sát căn cứ này nữa.
Chỉ cần có người thôi, cơ mà chỉ e rằng Peter Kim đã chẳng còn cấp dưới nào nữa rồi!
Vô Tội không biết đi đâu, nhưng cô ta vẫn luôn đi về phía đông. Cô ta biết rằng mặt trời luôn mọc từ đẳng đông, đi theo mặt trời nhất định sẽ không sai.
Vậy thì nhất định phải rời khỏi khu vực Đông Nam Á, thậm chí còn sẽ gặp đủ loại rắc rối. Ví dụ như cần phải có giấy tờ tùy thân thì mới có thể đi đến một quốc gia khác, bằng không thì phải vượt biên.
Nhưng mà, đối với Vô Tội thì những chuyện này chẳng có gì là khó khăn hết, gặp nước thì lội qua nước, gặp núi thì trèo qua núi.
Trên người Vô Tội mặc một bộ quần áo thể thao rộng rãi do cô ta trộm được ở ven đường, áo là áo hoodie, mũ trùm kín cả đầu, chỉ lộ ra gần một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn đang đeo khẩu trang, cực kỳ kín đáo.
Bởi vì cô ta phát hiện sau khi mình rời khỏi đảo thì có rất nhiều người nhìn chăm chằm vào bản thân mình. Vô Tội không hiểu, tại sao lại nhìn chằm chằm vào cô ta mãi thế? Chẳng lẽ là do cô ta rất xinh đẹp sao?
Vô Tội cũng không hiểu lắm về cái gọi là ‘gương mặt xinh đẹp”. Bị nhốt tận mười mấy năm, đối với cô ta thì tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều rất mới mẻ. Vô Tội vừa đi, vừa tìm tòi khám phá về những điều mới mẻ này.
Ngồi trên thuyền vượt biên, Vô Tội nhìn những ngọn núi cao vút ở bên ngoài, tầng tầng lớp lớp. Nhìn nhìn một lát, đột nhiên, cô ta ‘ùm’ một cái rơi vào trong nước.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao lại té xuống nước rồi?”
“Mặc kệ đi, không liên quan gì đến chúng ta hết Người vượt biên chết là một chuyện vô cùng bình thường, bởi vì sẽ có đủ loại trường hợp đột ngột xảy ra.
Sau khi con thuyền đã đi xa, Vô Tội mới ngoi lên mặt nước, cả người ướt sũng bò lên trên núi. Trăm cay nghìn đăng để vượt biên, lúc này, Vô Tội đang đứng trên sườn núi, cô ta nhìn thấy một con đường thật dài ở phía dưới, còn có một vườn cây ăn quả rất rộng.
Vô Tội đi xuống núi, băng qua con đường lầy lội, mò vào trong vườn cây ăn quả kia.
Chẳng biết loại quả trên cây là quả gì nữa, nhưng mà chắc là ăn được chứ nhỉ?
Đúng lúc này, bụng Vô Tội réo lên “ùng ục, ùng ục”.
Cô ta hái một quả xuống, trực tiếp gặm một cái.
“Ui..” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vô Tội lập tức nhăn nhúm hết lại.
Vị đắng đắng chát chát kia khiến khoang miệng gần như là mất cảm giác luôn! Đây là cái quỷ gì vậy? Khó ăn thế không biết!
Những loại hoa quả cực kỳ khó ăn trên đảo Cấm mà cô ta từng ăn cũng chẳng có mùi vị lạ lùng như thế này đâu!
“Phụt!”
Vô Tội run lên một cái, xoay mặt đi chỗ khác. Cô ta nhìn thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng cách đó không xa và mỉm cười với mình, trên tay cô gái còn câm một chiếc giỏ trúc.
Lúc Lam Kiều Nhi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn bên dưới mũ trùm thì nụ cười trên mặt cô ấy chuyển sang vẻ ngạc nhiên. Từ trước tới nay cô ấy chưa bao giờ thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy cả, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, đôi mắt to đẹp đẽ vô cùng thuần khiết và có hồn. Dáng vẻ dùng hai bàn tay cầm lấy quả hồng thật sự là quá đáng yêu! Rất giống chú sóc nhỏ mà cô ấy thường hay cho ăn!
Cô gái này không phải là một tinh linh từ cây hồng biến thành đó chứ?