Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Phải đợi đến khi nào quả chín thì mới ăn được”
Vô Tội nhìn trái cây đã bị mình gặm một miếng trên tay, quả hồng là tên của một loại hoa quả sao? Lần đầu tiên cô ta được nghe đó…
“Cô từ đâu đến ?” Lam Kiều Nhi hỏi.
Số hộ gia đình ở thôn bọn họ có thể đếm hết trên mười đầu ngón tay, chưa bao giờ nhìn thấy cô gái này cả. Hơn nữa, cho dù trí nhớ của cô ấy không tốt thì nhất định cũng sẽ nhớ được một cô gái xinh đẹp như thế này!
Vô Tội nhìn Lam Kiều Nhi, không lên tiếng.
“Chẳng lẽ là cô đi lạc sao?”
Lam Kiều Nhi lại hỏi: “Cô là người ở đâu vậy?”
Vô Tội vẫn im lặng.
Lam Kiều Nhi thầm nghĩ, hình như cô gái này không được thông minh cho lắm nhỉ? Vì vậy nên mới bị lạc đường sao? Tội nghiệp quá đi!
Trong lòng cô ấy dâng lên cảm giác đồng cảm.
Bị lạc ở chỗ này rất nguy hiểm, buổi tối còn có chó sói nữa cơ! Lúc đi ngủ mà không đóng kín cửa nẻo là không được đâu! Hơn nữa, nhìn cô gái này xinh đẹp yếu ớt như vậy, lỡ may gặp phải kẻ xấu thì phải làm sao.
bây giờ?
“Hay là cô đến ở với tôi nhé? Đợi người nhà cô đến tìm cô. Được không?” Lam Kiều Nhi tốt bụng đề nghị.
Vô Tội thấy tự bản thân mình cũng có thể tìm được một chỗ để ở, sự phòng bị trong lòng cô ta chẳng hề lơi lỏng chút nào.
Lam Kiều Nhi mỉm cười hiền lành, n‹ nó chín rồi đưa cho cô ăn, có được không?”
Để tôi hái mấy quả về, ủ cho Trong lúc nói chuyện thì cô ấy đã đi về phía cây hồng, vừa hái vừa nói: “Vườn hồng này là của nhà bác cả tôi, hôm nay bác cả bận việc nên bảo tôi tới xem thử. Lén vặt của bác mấy quả cũng không sao đâu ha?”
Lam Kiều Nhi hái sáu quả hồng và cất vào trong giỏ. Sau đó, cô ấy vươn tay ra định kéo tay Vô Tội, nói: “Đi, đến nhà của tôi đi…”
Còn chưa kịp chạm vào thì Vô Tội đã tránh thoát được bàn tay của cô ấy, Vô lạnh nhạt nhả ra hai chữ: “Không cần”
Sau đó, cô ta vứt trái hồng trên tay đi, xoay người chạy mất.
Lam Kiều Nhi ngạc nhiên nhìn bàn tay mình, rồi lại ngẩng đầu lên, đã chẳng thấy bóng dáng người kia đâu nữa rồi.
Chạy nhanh thật đấy…
Lam Kiều Nhi trở về nhà.