Chương
Lam Vinh Phú vẫn xem như là khá bình tĩnh, đợi mấy người kia đi ra, ông ta mới tức giận nói: “Cô là ai? Giọng nói này không phải là của Kiều Nhi!”
“Bác cả, đây là do cơ thể cháu không được thoải mái nên mới thế thôi”
“Không thoải mái? Vậy cô thật sự là Kiều Nhi sao?”
“Vâng, cháu chuẩn bị đến thủ đô cùng bọn họ rồi, khi nào rảnh cháu sẽ về thăm bác”
Lam Vinh Phú là một người nông dân thật thà, thấy Vô Tội nói như vậy thì cũng tin cô ta là Lam Kiều Nhi thật.
Hai người đàn ông đứng đợi ở bên ngoài đang nói chuyện với nhau.
“Ông chủ có thể yên tâm rồi, cuối cùng thì cô Lam cũng đồng ý rồi”
Quản gia Trương Mạnh nói.
“Như vậy là tốt nhất”
“Mà cũng kỳ quái, lần trước cái cô họ Lam này không đồng ý, thế mà bây giờ lại đồng ý rồi, thay đổi cũng nhanh thật đấy”
Lạc Kiến Minh đã nhìn thấu mọi chuyện, nói: “Ai có thể từ chối một cuộc sống giàu sang sung sướng cơ chứ?”
“Đúng vậy. Ở lại chỗ này thì cả đời sẽ không thể ngẩng đầu lên được. Bây giờ, có thể sinh sống ở thủ đô, lại còn được gả cho một gia đình giàu có nữa chứ. Chuyện này, cho dù là người đầu óc đơn giản đến cỡ nào thì cũng biết phải lựa chọn ra sao. Hơn nữa, thầy bói cũng đã nói răng cơ thể cậu Lạc không tốt, phải kết hôn với một cô gái thành thật chất phác thì mới có thể kéo dài tuổi thọ được, cô Lam lại cực kỳ thích hợp với điều kiện này”
Cho dù Lạc Kiến Minh không hài lòng thì cũng không còn cách nào.
khác. Thật chẳng biết ông già nhà ông ta nghĩ như thế nào mà chẳng giữ gia sản lại cho con trai mình, thế mà lại để lại cho cháu trai. Xem ông ta như không tồn tại đấy chắc?
Trong phòng của Lạc Du Cẩn, Lạc Du Cẩn đang nằm trên ghế sô pha, dáng người cao gầy mảnh khảnh, sắc mặt trắng hơn so với người bình thường một chút, nhìn ốm yếu nhưng vẫn rất đẹp trai.
Người phụ nữ ở bên cạnh anh ta đang nhỏ giọng khóc thút thít: “Anh thật sự sẽ cưới người phụ nữ chưa gặp bao giờ kia sao? Vậy còn em phải làm sao bây giờ? Từ nhỏ đến lớn em đều ở bên cạnh anh, nếu anh lấy vợ, có phải là em sẽ phải rời đi hay không?”
“Em không cần phải đi”
Chu Nhược Hân mừng rỡ: “Anh nói thật sao? Nhưng mà… Nhưng mà, anh vẫn phải cưới người phụ nữ kia đúng không? Bởi vì thầy bói đã nói rằng anh phải cưới một đứa con gái nhà quê thật thà chất phác sao? Cho dù em không thể gả cho anh, nhưng nửa kia cũng anh cũng phải xứng đôi vừa lứa mới được chứ…”
“Đây là quyết định của ông nội. Mà sau này cũng đừng nói những lời như vậy nữa” Lạc Du Cẩn ho nhẹ một tiếng.
Chu Nhược Hân thấy mọi chuyện đã đến nước này rồi thì đành phải chấp nhận, nhưng mà vẻ mặt của cô ta lại có vẻ rất đau buồn.
Thực ra, trong lòng cô ta hiểu rất rõ, đây là ý tứ của ông cụ Lạc, Lạc Du Cẩn nhất định phải cưới con ranh nhà quê họ Lam kia. Hơn nữa, sau khi kết hôn thì hai mươi phần trăm cổ phần trong xí nghiệp của gia tộc sẽ nằm gọn trong tay Lạc Du Cẩn. Cho nên, sẽ chẳng có ai từ chối một món hời như vậy cả. Mà một người bệnh tật như Lạc Du Cẩn chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của người lớn trong nhà thôi.
Ba của Chu Nhược Hân là tài xế của ông cụ Lạc, bởi vì hồi còn nhỏ cô ta và Lạc Du Cẩn khá hợp nhau, cơ thể Lạc Du Cẩn lại không tốt, cho nên ông cụ để cô ta bầu bạn với Lạc Du Cẩn. Sau này lớn lên, Chu Nhược Hân dần dần không còn muốn chỉ làm bạn với Lạc Du Cẩn nữa, cô ta muốn nhiều hơn, chẳng hạn như trở thành vợ của Lạc Du Cẩn, muốn bò lên giường của Lạc Du Cẩn.
Nhưng Lạc Du Cẩn đã từ chối cô ta.
Ấy thế nhưng trái tim một lòng muốn gả cho Lạc Du Cẩn, muốn từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng của cô ta lại không hề thay đổi.