Chương
Ông cụ Lạc thấy vậy tỏ ra rất hài lòng, Chu Nhược Hân nhìn mà suýt chút nữa đã cắn nát hàm răng của mình, lẽ nào Lạc Du Cẩn không thấy con nhóc này vô cùng xấu xí ư?
Sau khi dùng bữa xong, cả nhà Lạc Anh Thư đã rời khỏi, họ có căn hộ của riêng mình, về phần Lạc Kiến Minh là con trai cho nên vẫn sống cùng ông cụ Lạc và Lạc Du Cẩn.
Họ sắp xếp cho Vô Tội một gian phòng.
Vô Tội giống như cô gái đến tuổi lấy chồng vừa mới bước lên kiệu hoa, lần đầu tiên có được một căn phòng chính thức như vậy cùng với chiếc giường êm ái.
Tiếng gõ cửa vang lên ngay sau đó Chu Nhược Hân đẩy cửa bước.
vào.
“Trong phòng có còn thiếu gì nữa không vậy?” Cô ta mở miệng hỏi.
Vô Tội nhìn cô ta, cảm nhận được sự thù địch đến từ người phụ nữ này.
“Chắc hẳn ở quê cô cũng chưa từng được ở trong một căn phòng giống thế này đâu nhỉ? Ngoài ra e rằng cô còn không biết dùng một số đồ vật nữa, để tôi dạy cho cô.” Chu Nhược Hân nói.
Ông cụ Lạc đã giao việc này cho người giúp việc khác làm, nhưng chính cô ta lại xung phong nhận lấy.
Cô ta dạy Vô Tội cách bật tivi và đèn ở trong phòng cùng với bồn cầu dùng như thế nào.
Còn hướng dẫn cô ta cách sử dụng vòi hoa sen và bồn tắm trong nhà vệ sinh khi muốn tắm.
“Bên trái là nước lạnh, bên phải là nước nóng” Chu Nhược Hân cố tình nói ngược lại.
Trong lúc Vô Tội nhìn vòi hoa sen thì Chu Nhược Hân cũng đang nhìn cô ta: “Nhìn xem, ngay cả những thứ đơn giản như vậy mà cô còn không biết. Cô cho răng mình xứng với Lạc Du Cẩn sao? Ở lại quê hương của mình không phải càng tốt hơn à?”
“Có liên quan gì đến chị chứ?” Vô Tội mở miệng hỏi.
Chu Nhược Hân không ngờ rằng cô ta sẽ phản bác lại: “Tất nhiên là có liên quan! Bởi vì tôi yêu Lạc Du Cẩn mà anh ấy cũng yêu tôi, anh ấy sẽ không thèm để ý tới một con nhóc xấu xí như cô đâu!”
“Vậy tại sao anh ta lại không cưới chị chứ?” Vô Tội thật sự cảm thấy khó hiểu mà không phải là đang châm chọc.
Bởi vậy mới nói, nhiều khi chỉ một câu nói vô tình cũng khiến người ta nhận một kích chí mạng!
Sắc mặt Chu Nhược Hân lúc trăng lúc đỏ: “Cô đừng đắc ý quá sớm, tôi sẽ không để cho cô kết hôn với Lạc Du Cẩn đâu!” Cô ta nói xong rồi tát thật mạnh vào mặt mình, sau đó che mặt khóc lóc bước ra ngoài.
“” Vẻ mặt Vô Tội ngơ ngác.
Tại sao cô ta lại tự đánh mình rồi khóc lóc thế nhỉ?
Vô Tội xoay người tiếp tục nghiên cứu chiếc vòi hoa sen, sau đó vặn công tắc sang trái như người phụ nữ kia vừa dạy, ngay lập tức nước xả xuống.
Tuy nhiên nước đó lại nóng bỏng.
Vô Tội giống như một chú sư tử con bị bỏng móng vuốt, đột nhiên co người lại rồi tránh sang một bên.
Nước vẫn đang phun xuống, hơi nóng bốc lên, chẳng mấy chốc hơi nước bốc lên nghỉ ngút.
Cô ta suy nghĩ một chút, bên này nóng thì bên kia nhất định là lạnh rồi?
Vô Tội xoay công tắc sang bên phải, hơi nóng đã biến mất.
Vô Tội duỗi những ngón tay trắng nõn, gầy guộc của mình ra để thử nhiệt độ của nước. Nó không nóng còn rất mát, cô ta thích tắm băng nước lạnh.
Bỗng bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, sau đó có người bước vào, trực tiếp tìm thấy cô ta đang nghịch nước ở trong phòng tắm. “Cậu Lạc kêu cô qua đó” Người đó nói xong lập tức rời khỏi, không cần biết Vô Tội có đi hay không, dù sao thái độ không hề tỏ ra tôn trọng một chút nào cả.
Vô Tội nghĩ đến người đàn ông đã dạy cô ta sử dụng bộ đồ ăn, gọi cô ta làm gì thế không biết?