Chương
Nhưng tất cả đã quá muộn, ông ta chỉ có thể vừa đạp chân phanh vừa bóp còi điên cuồng, mong rằng người đó nhanh chóng né tránh được, nhìn thấy xe sắp đụng phải tài xế sợ đến mức nhắm chặt mắt lại.
Chiếc xe đột ngột dừng lại, tài xế sợ hãi mở to mắt, vội vàng xuống xe đi tới phía đầu xe kiểm tra. Ông ta cho rằng sẽ nhìn thấy cảnh tượng một đống máu thịt bầy nhầy.
Nhưng tài xế lại phát hiện ra ngay cả một giọt máu cũng không có, hơn nữa cũng không trông thấy cô gái vừa rồi.
Người đâu rồi? Chẳng lẽ lại nằm dưới gầm xe sao? Tài xế lại kiểm tra gầm xe cùng với đuôi xe, tuy đã nhìn hết ba vòng quanh xe mà vẫn không thấy bóng dáng cô gái nào cả.
Người lái xe không dám xem nhẹ, gọi điện báo cảnh sát. Bởi vì lúc đó ông ta thật sự nhìn thấy chiếc xe đã đụng phải cô gái. Làm sao cô ta lại có thể biến mất trong nháy mắt chứ?
Sau khi cảnh sát đến hiện trường, họ phát hiện không có ai bị xe tông chết ở trên đường, nhưng lại có năm người đàn ông bị giết trong quán bar.
Chương Vĩ có thói quen đọc tin tức ngay khi vừa thức dậy vào buổi sáng.
Anh ta bật tivi lên, lắng nghe tin tức rồi lấy quần áo bước vào nhà vệ sinh chuẩn bị tắm, tối qua bận rộn mãi tới tận đêm khuya, lúc trở về thì lập tức lăn ra ngủ vẫn còn chưa kịp tắm rửa.
Chương Vĩ đang đi tới phòng tắm thì chợt khựng lại sử nội dung đang được phát trên tin tức, anh ta quay đầu lạ ảnh trên tivi.
sốt trước i xem hình Cảnh tượng của quán bar không rõ nét lắm, nhưng đã điều tra thân phận của năm người bị thiệt mạng, đều là những thanh niên du côn thường xuyên ăn nhậu chơi bời ở quán bar.
Điều khiến Chương Vĩ chú ý là cả năm người này đều đã chết, còn chết rất thê thảm.
Anh ta chợt nghĩ đến điều gì đó, vội vàng cầm điện thoại gọi cho.
ông tướng Đế Bắc Lâm.
Chuông đổ hồi lâu mãi mới có người nghe máy, giọng nói âm u đang ngủ thì bị người quấy rây của Đế Bắc Lâm: “Tốt hết là anh có chuyện quan trọng cần nói, nếu không tôi sẽ giết chết anh!”
“Cậu ba, tối qua cậu lại giết người rồi à?” Chương Vĩ nghe thấy giọng nói lè nhè như say rượu vẫn chưa tỉnh của anh.
“Tôi hiện tại muốn giết anh!”
“Không phải, cậu ba, nếu đúng là như vậy thì để tôi đi giải quyết một chút!” Chương Vĩ cũng không chờ mong vị này sẽ hành động kín đáo ở thủ đô.
“Không phải!” Một tiếng hét vang lên sau đó ‘bộp’ một tiếng điện thoại đã bị cúp máy.
Lỗ tai Chương Vĩ suýt chút nữa thì bị gào điếc, rồi lại nhìn lên tivi một lần nữa, thật sự không phải mà?
Đế Bắc Lâm không cần thiết phải nói dối anh ta, nếu như đúng là anh làm thì chắc chắn sẽ nhận.
Chương Vĩ nghĩ như vậy, có thể tắm một cách thoải mái rồi.
Chu Nhược Hân cũng nhìn thấy tin tức kia, trước khi làm chuyện này cô ta cũng đã nghĩ ra cách đối phó với nhà họ Lạc và bên phía cảnh sát Tồi.
Chỉ là cô ta không ngờ rằng năm người đàn ông kia được báo đài đưa tin kia lại đã chết! Sao họ lại bị chết vậy? Là do Lam Kiều Nhi giết phải không? Không thể nào! Cô ta chỉ là một đứa quê mùa làm sao dám chứ?
Vậy thì chuyện gì đã xảy ra đây?
Vì thế ngày hôm sau Chu Nhược Hân lập tức chạy đến nhà họ Lạc.
Cô ta giả bộ lên tầng hai với đống tài liệu trên tay.
Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, vì trước đây cô ta cũng thường xuyên tới phòng của Lạc Du Cẩn để trao đổi công việc.
Tuy nhiên lần này Chu Nhược Hân không vào phòng của Lạc Du Cẩn, mà là chuyển hướng bước vào phòng của Vô Tội.
Thời điểm cô ta bước vào phòng, lập tức choáng váng khi nhìn thấy người đang nằm trên giường đang say giấc nồng kia.