Chương
Đế Anh Thy nhìn cô ta, nghi ngờ: “Cô là gì của anh hai tô thầm, sẽ không phải là kiểu quan hệ nam nữ kia chứ?
Nếu vậy thì tại sao cô gái này lại bị nhốt ở trong lưới? Nếu không phải thì sao lại ở trong nhà của cô?
“Con mồi”
” Cô nghĩ tấm lưới trên người cô ta: “Cho nên dùng cái này để bắt con mồi?”
Vô Tội cúi đầu nhìn tấm lưới, mở tay ra, giống như hai đôi cánh: “Đúng vậy”
Đế Anh Thy nghĩ anh hai cô có hơi điên rồ! Cô lại càng không hiểu saot Ngoài cửa có tiếng động, Đế Anh Thy quay đầu thì nhìn thấy Đế Hạo.
Thiên đi vào. Vừa định nói gì đó, thì thấy Đế Hạo Thiên đi tới, kéo cô lại gần mình, tránh xa Vô Tội.
.. Đế Anh Thy được Đế Hạo thiên bảo vệ trong ngực thì kinh ngạc: “Anh hai?”
“Tránh xa em ấy ra một chút” Đôi mắt của Đế Hạo Thiên nhìn Vô Tội cảnh cáo.
Đế Anh Thy bật cười: “Để làm gì? Sao anh hai lại căng thẳng như thể đang tiếp xúc với vật nguy hiểm vậy?”
“Cô ta chỉ cố tỏ ra vô hại mà thôi” Đế Hạo Thiên nói.
Đế Anh Thy nhìn Vô Tội, chỉ cố tỏ ra vô hại sao? Nhìn qua đúng thật là vô hại, hơn nữa còn rất yếu đuối. Ngây thơ giống như chưa từng bước.
ra xã hội…
Thật sự rất nguy hiểm sao?
Nhưng cô ta trông thật đáng thương…
“Sao lại đến đây? Tư Hải Minh đâu?” Đế Hạo Thiên hỏi.
Khi anh ta không muốn anh cứ dán mắt vào Anh Thy thì anh cứ như âm hồn bất tán. Còn khi anh ta yêu cầu thì lại không thấy đâu!
“Em không biết” Đế Anh Thy không được tự nhiên nói.
“Không bị ức hiếp đấy chứ?”
“Không có. Nhà của dì Hà vẫn để trống, em không thể đến đây sao!”
Đế Anh Thy liếc nhìn cô gái bên kia, sau đó nắm lấy cánh tay của anh hai mình kéo ra ngoài cửa. Đóng cửa lại, Đế Anh Thy nhíu mày: “Anh hai, anh đang làm gì vậy? Cô gái kia xảy ra chuyện gì? Tại sao lại dùng lưới nhốt cô ấy lại?”
“Bắt được”
“Đó là người, giam giữ người ta như vậy không tốt lắm đâu?” Đế Anh Thy không đồng ý chuyện này, nó giống như nhốt động vật vậy.
“Cô ta chỉ thích hợp với việc bị giam giữ như vậy” Đế Hạo Thiên nói: “Anh Thy, không cần lo lắng”
“Cô ấy làm gì phật lòng anh hai sao?” Đế Anh Thy nghĩ đến khả năng này, cô hỏi.
“Đâu chỉ như thế” Đế Hạo Thiên nhìn cánh cửa đóng chặt, trong mắt lóe lên sự tàn khốc.
Đế Anh Thy nghĩ, chuyện rất nghiêm trọng sao? Một cô gái như vậy thì có thể làm gì khiến anh hai đối xử với cô ấy như vậy?
“Ăn sáng chưa?” Đế Hạo Thiên hỏi.
“Ăn rồi”
“Được rồi, ở thủ đô thỏa sức chơi đùa, khi nào muốn về thì nói với các anh, các anh tới đón em”
“Anh hai phải về sao?” Đế Anh Thy hỏi.
“Ừ. Cũng may có anh ba em ở bên cạnh, anh cũng yên tâm hơn một chút” Đế Hạo Thiên nói. Chuyện lần trước làm cho các ông anh hiểu rằng, dù có bảo vệ tốt đến đâu cũng luôn có sơ xuất.
Để A Thy ở lại thủ đô Hải Hạ sẽ an toàn hơn!
Cho nên, Tư Hải Minh nói trước tiên để cho đứa nhỏ quay về thủ đô, khi đó có thể danh chính ngôn thuận trở về cùng với Anh Thy.