Lúc vào trong xe, Đào Anh Thy còn chưa kịp đặt mông ngồi xuống đã bị Tư Hải Minh dùng sức kéo về phía anh.
“A” Đào Anh Thy ngã người ngồi trên đùi anh, nhào người vào lồng ngực vững chãi của người kia, còn chưa kịp có phản ứng gì thì miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên đã bị đôi môi mỏng của Tư Hải Minh điên cuồng cản nuốt, khiến cho cả người cô lâm vào trạng thái mơ màng, người đàn ông này lại phát điên cái gì vậy.?
Cho tới khi cảm giác được cô gần như muốn tắt thở người kia mới buông ra. Đào Anh Thy há to miệng thở hổn hển, tham lam hít lấy hít để không khi, hai mắt cũng đong đầy nước, sau đó bất chợt nghe thấy giọng nói trâm thấy của Tư Hải Minh thì thầm ở bên tai: “Là vị đâu ”
Sau khi đầu óc thanh tỉnh, Đào Anh Thy nổi giận, tức tối quay người thoát khỏi vòng tay của anh, vòng người ngồi vào vị trí bên kia.
Thấy phản ứng của cô như thế, Tư Hải Minh cũng không có tức giận, lười biếng dựa lưng vào ghế, lúc nhìn chăm chảm Đảo Anh Thy, ánh mắt còn mang theo tính xâm lược.
Giống như sự cáu kỉnh của Đào Thy trong mắt anh suy cho cùng cũng chỉ là tâm tính của một đứa nhỏ, thậm chí anh còn cảm thấy có chút thú vị.
Tới cống khu nhà rồi, Đào Anh Thy cũng không muốn nói gì nhiều nữa, sợ rằng mình lại chọc tới Tư Hải Minh, chỉ nói một câu: “Tôi xuống xe..."
Sau khi xuống xe, cô cũng đi thẳng một đường mà không quay đầu lại.
Về đến nhà, cửa vừa mở ra, sáu đứa nhỏ đang chơi đùa giống như là bị ấn công tắc tạm dừng, hai giây sau, những cái chân ngắn nhanh nhẹn chạy đến chỗ Đào Anh Thy.
“Mẹ đã trở về ”
Miệng bi bô kêu mẹ ơi, hai tay dang ra giống như đôi cánh nhỏ, lao đến trước mặt Anh Thy, Bảo An luôn luôn là đứa nhóc chạy đến cuối cùng.
Đào Anh Thy dịu dàng xoa đầu bọn nhỏ, hỏi: “Nhìn cái bụng nhỏ tròn trịa này xem, đã ăn cơm chưa?”
Bảo Nam đáp: “Mẹ ơi, ăn rồi nha.”
"Con còn được ăn cá đó” Báo Vỹ nói.
“Gòn có thịt thịt nữa” Bảo Long cũng hào hứng nối tiếp.
“Thịt thịt”
Báo Hân hỏi: “Mẹ, mẹ đã ăn rồi sao?”
Bảo An: “.."
Đào Anh Thy mỉm cười: "Mẹ ăn rồi”
“Mẹ ơi, mẹ có tăng ca nữa không?” Báo Vỹ nghiêng đầu hỏi.
Đào Anh Thy nói: “Không tăng cả nữa, sáng ngày mai sẽ đi làm như bình thường”
“Vậy mẹ chơi cùng con đi” Bảo Nam lập tức nhào lên người Đào Anh Thy.
Năm đứa trẻ còn lại cũng nằm tay chui vào lồng ngực cúa cô. Dù sao thì vẫn có cảm giác một Đào Anh Thy cũng không chia đủ cho sáu đứa nhỏ này.
“Được rồi, được rôi, mẹ biết rồi mà. Chậm thôi, chậm một chút” Cuối cùng Đào Anh Thy bị lôi kéo ngã xuống mặt đất cùng chơi cùng đùa với sáu đứa nhóc nhà mình.
Bên trong đài truyền hình, giữa trưa sau khi cơm nước xong xuôi, Đào Anh Thy đi đến phòng nghỉ để uống nước.
Hiện tại, mùa đầu tiên của “Non't Care Children Word” là chương trình có tỷ suất người xem cao nhất từ trước đến nay, càng về sau càng nhận được nhiều sự đón nhận.
Cho nên mọi người cũng bắt đầu chuẩn bị cho mùa thứ hai.
Như vậy, mùa thứ hai chắc chản cần phải tìm thêm một bạn nhỏ đáng yêu khác nữa.
Nhưng mà hình thức có phải đổi lại hay không? Đã làm mùa mới, sáng tạo cái mới thì nhất định phải có.
Đây là một vấn đề hiện tại vẫn chưa giải quyết được ở cuộc họp.
Đào Anh Thy rõ ràng đã nhìn ra được, tổng giám đốc là đang muốn đế cô và Trương Thiên Di cùng nhau đảm nhiệm và lên kế hoạch cho lần này.
Cô còn đang sợ Trương Thiên Di sẽ mất hứng, nhưng nào ngờ đầu Trương Thiên Di còn rất ủng hộ cô.
Không biết có phải bởi vì cô ta là cấp trên hay không, nhưng hình thức ở chung hòa hợp kiếu như vậy vẫn khiến cô thấy thoải mái hơn.
Có người tiến vào phòng nghỉ, Đào Anh Thy rót nước xong chuẩn bị đi ra ngoài thì có người đến bắt chuyện với cô: “Đào Anh Thy, thật là trùng hợp.”
Đào Anh Thy có chút sứng sốt, là Chu Kim Tuyền, cô mỉm cười đáp lại: "Xin chào”
“Tôi nghe nói hiện giờ đài truyền hình đang đế cô là người sẽ lên kế hoạch cho mùa tiếp theo của Don† Care Children Word sao?" Chu Kim Tuyền hỏi.
“Đây thật sự là cơ hội tốt đó. Trước kia nhìn thấy bên cạnh Trương Thiên Di có một cô gái thông minh như cô là tôi đã biết chắc chẳn cô có thể đám nhiệm được, thậm chí còn là một người sẽ làm rất tốt nữa”
Đào Anh Thy đương nhiên là không biết dụng ý của cô ta, vui vẻ nói: “Thật vậy sao? Cái này chủ yếu là do sự chỉ dạy rất nhiệt tình của chị Thiên Di, nếu không thì tôi cũng sẽ không làm được gì nhiều "
"Cô thật sự rất khiêm tốn đó. Chỉ cần cô cứ tiếp tục như vậy, khắng định sẽ tốt hơn so với bất cứ ai. Đến lúc đó còn có thể làm việc dưới tay Trương Thiên Di sao?”
“Dạ, tôi sẽ làm thật tốt, cái kia chị Tuyền, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước."
Đào Anh Thy vừa ra khỏi phòng nghỉ, trên gương mặt ai kia lộ ra nụ cười như có như không.