"Chẳng lẽ không phải sao? Tôi cũng cần tồn nghiêm, được chứ? Là anh nói để tôi làm người phụ nữ của anh, cũng là anh không rõ ràng với Võ Ái Nhi.
Đúng, anh có quyền cao chức trọng, có thể có rất nhiều phụ nữ, tôi không xen vào. Được, tôi nhường vị trí này được chưa? Tôi đi mới phải chứ-' Nói xong, Đào Anh Thy xoay người rời đi.
Còn chưa ra khỏi cửa, cỏ đã bị Tư Hải Minh chặn lại, sau đó dễ dàng bị anh ép vào tường.
"a... Anh làm gì vậy?" Đào Anh Thy tức giận nói, nhưng cô hoàn toàn không thể phản kháng.
Đồ khốn, sao người đàn ông này mạnh thế.
“Đừng có tranh cãi vô lý” Tư Hải Minh nhìn cô.
Đào Anh Thy ứa nước mắt nói: "Thả tôi ra, tôi không có tâm trạng”
Khuôn mặt Tư Hải Minh căng thắng, trợn mắt nhìn cô.
Đào Anh Thy quay mặt sang một bên: "Lần sau đi."
Tư Hải Minh tối sâm mặt lại, hôn mạnh lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
"Ưm”
Cô bị Tư Hải Minh đè vào tường cưỡng hôn.
Sau khi hôn ít nhất năm phút, Đào Anh Thy mới được thả ra.
Cô yếu ớt ngã vào vòng tay Tư Hải Minh, đầu óc có hơi choáng váng.
Tư Hải Minh nói: "Tôi sẽ cho người đưa cô về”
Đào Anh Thy sững sờ, anh đồng ý rồi? Cô nghĩ anh sẽ không để ý để ý nguyện của cô mà xử tử cô ngay tại chỗ chứ.
Dẫu sao thì nụ hôn của anh cũng mang đầy tính xâm lược.
Võ Ái Nhi đi tới đi lui dưới chiếc ô, vừa vội vàng vừa tức giận.
Bọn họ đi làm gì vậy? Sao giờ này còn chưa quay lại?
Không đến mức gọi cô ta đến để xem Đào Anh Thy dụ dỗ Tư Hải Minh như thế nào chứ?
Võ Ái Nhi ngẩng đầu lên thì thấy Đào Anh Thy đang đến gần, cô thu dọn đồ đạc của mình, sau đó liếc nhìn Võ Ái Nhi rồi quay người rời đi.
Cô vừa đi thì Tư Hải Minh bước ra.
Không có kẻ chướng mắt Đào Anh Thy, Võ Ái Nhi trở nên phấn khích, đi tới trước mặt Tư Hải Minh: "Anh Hải Minh, em chơi với anh nhé? Anh vừa thấy đó, em đã thắng Đào Anh Thy rồi"
Tư Hải Minh nhìn cô ta, áp lực thầm lặng ngày càng lớn.
“Em... em làm sao?” Võ Ái Nhi vẫn sợ Tư Hải Minh.
“Tại sao cô biết tôi ở đây?” Tư Hải Minh hỏi.
"Em nghe người khác nói."
"Chuyện đến đây là tôi tạm thời quyết định, trái lại tôi muốn biết ai lại tài giỏi như thế đấy"
"Cũng... Cũng không phải nghe người khác nói. Lúc trước em có việc tới nơi này, biết được đây là sán nghiệp của nhà họ Tự, sau đó em... em thử tìm đến" Võ Ái Nhi nói.
Tư Hải Minh lạnh lùng thu hồi ánh mắt, câm áo khoác trên ghế ngồi lên, xoay người rời đi.
Võ Ái Nhi vội vàng đuổi theo: "Anh Hải Minh, anh phải đi sao? Anh không chơi gofl nữa sao? Em có thể ở lại đây với anh."
Tôi có chuyện khác.” Tư Hải Minh vừa đi ra khỏi cửa hội quán, vệ sĩ ở đằng kia lập tức mở cửa, vệ sĩ cũng là vẻ vô cùng cung kính.
Võ Ái Nhi nhìn chiếc xe rời đi, tức giận đến giậm chân.
Tại sao lúc Đào Anh Thy ở đây thì anh không đi? Ngay sau khi mình đến, anh lại nói anh có chuyện, rốt cuộc là có ý gì?
Đào Anh Thy dựa vào cửa kính xe, nhìn cánh vật bên ngoài, thâm nghĩ, đợi lát nữa cô quay về, sáu đứa nhỏ chỉ cần nhìn thấy cô thì sẽ rất vui.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên.
Lấy điện thoại di động ra, là cuộc gọi của Võ Ái Nhi.
Sao cô ta lại gọi cho cô nhanh thế?
Sau khi nhấn nghe, giọng nói tức giận của Võ Ái Nhi truyền đến: "Anh ấy đi rồi"
“Sau đó thì sao?” Đào Anh Thy liếc nhìn tài xế phía trước, trầm giọng hỏi.
"Cô nói cái gì với anh ấy phải không? Nếu không anh ấy sẽ không lạnh nhạt với tôi như thế. Đào Anh Thy, cô có tin bây giờ tôi nói chuyện cô có con cho anh ấy nghe không?"
Đào Anh Thy nhìn ra ngoài cửa sổ xe, hơi nheo lại tầm mắt, bị uy hiếp thật sự rất khó chịu.
“Bình tĩnh đi” Đào Anh Thy nói, nếu không phải cô ta nằm được chuôi của cô, sao cô có thể bực bội như thế được?
Cô dùng một tay che miệng, hạ giọng: "Đây mới là lần đầu tiên, cô gấp gáp cái gì? Cô chưa nghe câu "có công mài sắt có ngày nên kim" sao? Tự cô cũng thấy tôi đang tạo cơ hội cho cô, nhưng cơ hội của cô đâu thể vì cô không biết nắm bắt mà đổ cho tôi chứ?”