"Anh đang trừng phạt tôi, cho rằng tôi đã sai, nhưng mà anh Hải Minh, hành vi của anh và Võ Ái Nhi chẳng có gì khác nhau cả”
Đôi đồng tử màu đen của Tư Hải Minh khẽ dao động, dừng lại hành động cần vai cô rồi buông ra, làn da trắng nõn mềm mại đã biến thành màu đỏ sậm.
Anh thẳng người, ánh mắt sắc bén thâm trầm nhìn vào trong đôi mắt của Đào Anh Thy, trong lòng bỗng trào dâng một loại cảm giác khó chịu buồn bực, đến cả dòng máu trong người cũng không ngừng sục sôi.
Cho đến khi anh thực sự chiếm hữu được cô, sự buồn bực đó mới được thay thế bằng một dòng động lực điên cưồng khác.
Cô miễn cưỡng mở miệng, Tư Hải Minh liền ôm lấy cô, hôn thật sâu.
Lúc Đào Anh Thy tỉnh dậy đã là buổi chiều, cô không còn ở trong quán bar nữa, mà là ở Hàn Uyến, trên chiếc giường lớn của TƯ Hải Minh.
Đào Anh Thy mơ hồ nhớ lại từ lúc trở về biệt thự Minh Uyến, anh vẫn không buông tha cho cô.
Tư Hải Minh chắc chắn không phải là người. Anh ta là cầm thú.
Bên cạnh cô lúc này sớm đã không còn bóng dáng của anh nữa.
Cơ thể giống như được gần kết sau khi bị va vỡ vậy, đau nhức mà cắn răng chịu đựng.
Cô khó nhọc ngồi dậy, dường như nghe thấy âm thanh rắc rắc của tiếng trật khớp.
Trên người không một mảnh vải, cô quấn chăn bước vào phòng treo đồ, cầm lấy áo sơ mi và quần của Tư Hải Minh.
Bước ra khỏi phòng cô đi đến căn phòng mà trước đó anh đã chuẩn bị cho mình, Đào Anh Thy cảm thấy bước đi của cô như trên mây.
Nếu bây giờ có sáu đứa nhỏ ở trước mặt Đào Anh Thy, chỉ cần một đứa chạy về phía cô thôi cũng đủ xô cô ngã sõng soài trên mặt đất.
Bên trong phòng treo đồ có rất nhiều nữ trang váy áo nhìn đến hoa cả mắt, cô thản nhiên lấy ra một bộ quần áo không biết của thương hiệu nào thay lên người.
Vừa bước xuống tầng đã thấy Bào Điến đi tới: "Cô Thy, cô tỉnh rồi, đồ ăn đã chuẩn bị sẵn cho cô đây”
"Không ăn, tôi về đây"
"Nhưng anh Hải Minh không nói là cô có thể về"
“Cái gì?"
Đào Anh Thy thật sự bị sốc, lúc cô quay lại nhìn Bào Điển suýt chút nữa trật cả khớp cổ: "Anh ta không nói thì tôi không thể đi về sao? Đạo lý gì vậy? Đây là quy định của Hàn Uyến sao?"
Cô Thy rất xin lỗi"
Đào Anh Thy cũng không có gì để đôi co với ông ta nên gọi điện thẳng cho Tư Hải Minh. Ngay sau khi điện thoại được kết nối, cô liền hỏi luôn: "Anh Hải Minh, tôi có thế về được rồi chứ?"
"Không thể"
"Tại sao?"
"Tôi vẫn chưa nguôi giận."
"Tôi đã hy sinh nhiều như vậy rồi, anh còn chưa nguôi giận?” Đào Anh Thy cố kìm chế cảm xúc của mình hỏi.
"Chưa đủ."
"..` Cô nghiến răng nghiến lợi, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng.
“Biết nghe lời chút đi” Nói xong, bên kia liền tắt máy.
"Alo? Alo? Alo. Tư Hải Minh, đồ khốn nạn” Cô giận dữ mắng chửi.
",," Bào Điển.
Cô không thế trở về được nên chỉ có thế gọi cho dì Hà, không biết sẽ bị anh ta giữ lại đây bao nhiêu lâu nữa?
Cô tức đến phát điên nhưng không thể làm gì được.
Tất cả những điều này đều là vì giao dịch giữa cô và Võ Ái Nhi.
Không sao, một lần vấp ngã là một lần bớt dại, con người luôn trưởng thành từ trong thất bại, cô tự an ủi mình như vậy.
Ăn xong bữa cơm chiều cô liền về phòng nghỉ ngơi.
Cơ thể luôn trong tình trạng quá tải, nếu đã không thể đi khỏi đây chi bằng nghỉ ngơi cho thật tốt.
Ai biết được sau khi trở về Tư Hải Minh sẽ làm gì với cô chứ.
Đào Anh Thy không biết mình đã ngủ bao lâu, cô cảm giác có người đang chạm vào mình.
Cô mơ hồ tỉnh dậy, ánh sáng trong phòng khá tối nhưng dáng người màu đen ngồi ở mép giường lại đặc biệt rõ ràng, khiến cô lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô rụt người về phía sau, từ chối sự đụng chạm của Tư Hải Minh.
Cô gục đầu vùi vào gối, giọng nói mơ hồ: "Làm cái gì vậy hả? Tôi còn chưa ngủ đủ”
"Dậy ăn tối”
“Ba giờ chiều tôi mới ăn, không đói”
Đào Anh Thy nhảm mắt quay lưng về phía anh: “Tôi phải ngủ đến sáng ngày hôm sau, bao giờ trời sập xuống Hẵng gọi tôi dậy”
Thực ra do sự xuất hiện của anh nên cơn buồn ngủ đã biến mất từ lâu, nhưng cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với người đàn ông nguy hiểm này nên chỉ giả vờ ngủ.