Tư Hải Minh bước tới véo mặt cô: "Cô thực sự muốn đi cùng anh ta? Đúng không?"
"Tôi không có. Tôi không nói gì với anh ta cả. Sao tôi có thể đáp ứng anh ta được." Cả người Đào Anh Thy lập tức run lên.
Tư Viễn Hằng ở bên ngoài đang không ngừng gào thét chẳng khác nào một con thú bị thương khiến trái tim Đào Anh Thy như bị dao cứa từng nhát.
Cô muốn chấm dứt hoàn toàn chuyện này.
Cô cố gắng lấy hết sức bình sinh hất tay Tư Hải Minh ra, xoay người đem đầu hướng về phía vách tường.
Một tiếng động vang lên, trên trán cũng không truyền đến từng hồi đau đớn giống với những gì cô tưởng tượng, chứ đừng nói đến chảy máu hay ngất xỉu.
Đào Anh Thy ngẩng mặt lên, nhìn thấy bàn tay đang đặt ở phía trước, gương mặt cô lập tức đờ đẫn, động tác của Tư Hải Minh so với cô còn nhanh hơn, đầu đã bị anh ngăn lại.
“Muốn chết sao?” Tư Hải Minh dùng một tay nằm chặt sau gáy cô.
Không biết như thế nào nhưng cô không cảm thấy đau đớn, nhưng trong lòng lại đẩy lên từng hồi đau xót, trước mắt cô bỗng nhiên biến thành màu đen, sau đó liền ngẩn xỉu trong ngực của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh bế cô bước ra khỏi phòng.
Tư Viễn Hằng bị ép xuống đất khi nhìn thấy cảnh trước mặt không khỏi phẫn nộ mà giẫy dụa: "Anh đã làm gì cô ấy?"
Tư Hải Minh lạnh lùng dừng lại trên người Tư Viễn Hằng đang nằm trên mặt đất: "Cậu nghĩ tôi sẽ làm gì cô ấy? Có cần tôi làm mẫu cho cậu xem không?"
“Anh... Anh không phải người” Hốc mắt Tư Viễn Hằng đỏ ngầu.
“Cậu không nghĩ đây là lần đầu tiên đúng không?” Tư Hải Minh lạnh lùng nói sau đó lập tức bỏ đi.
Mấy người vệ sĩ cũng đi theo sau.
Tư Viễn Hằng sững sờ ngồi đó, cảm thấy vô cùng tức giận, cả người cũng bất giác run lên.
Khi chiếc xe Rolls-Royce lạnh lùng rời đi, Đào Anh Thy cũng bắt đầu lấy lại ý thức, dường như cảm nhận được tín hiệu nguy hiểm khiến cô choàng mở mắt.
Cô phát hiện chiếc xe đang chậm rãi dừng lại, mà ánh sáng đèn bên ngoài cửa số xe cùng với khung cảnh quen thuộc khiển Đào Anh Thy không khỏi rùng mình.
Mà lúc này cô đang ở trong lòng Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy lập tức lấy lại phản ứng, thoát khỏi người anh, sau đó trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài.
Không khí trong lành vào ban đêm khiến hô hấp của cô có chút thông thuận, nhưng sau đó lại cảm thấy có chút khó thớ.
Không cần quay đầu lại cũng có thế cảm giác được sự áp bức từ phía sau.
"Sao anh lại đưa tôi đến đây? Anh đã làm gì Tư Viễn Hằng rồi? Tôi không muốn ở đây" Đào Anh Thy thuận miệng nói.
"Từ giờ trở đi, cô sẽ ở lại Hàn Uyến, có thể tự do đi lại"
Đào Anh Thy chính là không dám tin, xoay người, phản kháng nói: "Anh muốn tôi ở lại đây? Tôi không muốn. Tôi có cuộc sống riêng của mình, còn dì Hà nữa, làm sao tôi có thể sống ở đây"
"Cô không có lựa chọn thứ hai."
"Tư Hải Minh, anh ép người quá đáng. Tôi sẽ không đồng ý." Đào Anh Thy tức giận nói.
“Cô có thể thử phản kháng xem” Ánh mắt sắc bén của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào mắt cô, đáng sợ như ma quỷ.
Đào Anh Thy lúc này chính là giận mà không dám nói gì, nghiến răng nghiến lợi, thương lượng với Tư Hải Minh sẽ chẳng bao giờ có một đường sống.
Nếu cô lấy dì Hà làm lý do, người đàn ông này sẽ không như vậy.
Nếu như cô cứ nhất quyết không buông, Tư Hải Minh có thể sẽ đưa dì Hà qua, tuy rằng không biết anh sẽ sắp xếp chuyện này như thế nào, mặc kệ ra sao, cô cũng sẽ không để lộ chuyện sáu đứa nhỏ ra ngoài.
Đào Anh Thy tức giận quay đầu bước vào trong nhà, bước qua đại sảnh,đi vào trong thang máy rồi đi thẳng lên lầu.
Tư Hải Minh cũng không để ý tới chuyện Đào Anh Thy tức giận, quay sang dặn dò Bob: Mang cơm tối lên đi, nhất định phải nhìn thấy cô ấy ăn hết, nếu như cô ấy không ăn nói với tôi”
"Vâng"
Đào Anh Thy bước vào phòng, đóng cửa thật mạnh để phát tiết cơn giận trong lòng cũng muốn bảy tỏ kháng nghị của mình.
Rất nhanh đã đi về phía ban công, đột ngột dừng lại, cứ như vậy mà đi thẳng tới đây, cũng không biết đã đi được bao xa, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy tức qiân tới nỗi hô hấp cũng khó khăn. Chống tay lên lan can, chính là muốn giải tỏa nhưng áp lực trong lòng.
Cỏ muốn rời khỏi đây, rời xa một tên ác ma như Tư Hải Minh. Vĩnh viễn thoát khỏi anh.
Ánh mắt Đào Anh Thy dừng lại chiếc vòng ở trên cổ tay cô, lúc này cô nhất định phải thành công trốn thoát.