Chuyện của Tư Hải Minh khi còn nhỏ đúng là khiến người khác rất thương cảm thật đấy, nhưng chẳng lẽ anh không có tội gì sao?
Nếu Hạ Khiết Mai nói cô có thể xuất viện thì Đào Anh Thy cũng không cần phải nằm nữa.
Cô vừa hất chăn ra đã nghe tiếng cửa phòng bệnh mở ra mà hề có tiếng gõ cửa. Cảm giác bất an lan tràn trong không khí này khiến cô biết ngay ai là người bước vào.
Đào Anh Thy không quay đầu lại, cô tập trung mang giày vào chân.
Có điều cô còn chưa đứng dậy thì có một bóng đen đã tới gần, một giây sau, cơ thể cô chợt nhẹ bẫng, cô bị bế lên.
Đào Anh Thy hoảng sợ: “Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.”
Tư Hải Mình vờ điếc, ôm Đào Anh Thy đến cửa phòng bệnh,
Đào Anh Thy vô thức chôn đầu mình trong lồng ngực Tư Hải Minh, Tư Hải Minh thấy phản ứng trốn tránh đáng yêu này của cô, đôi con người đen như mực của anh lóe lên một tia sáng.
Đào Anh Thy cũng tự biết mình là kiểu người thích trốn tránh, bọn Hạ Khiết Mai cũng không biết cô là ai.
Hơn nữa, trên con đường màu xanh đến bãi xe ngầm không có ai rảnh rỗi gây chuyện với họ.
Hạ Khiết Mai nói bệnh viện này là của Tư Hải Minh, những nơi có anh đều là vùng cấm.
Mãi đến khi lên xe, Đào Anh Thy mới ngẩng gương mặt đỏ bừng của mình lên, xuống khỏi người của Tư Hải Minh, ngồi một bên.
Cô ổn định hơi thở của mình, sửa lại quần áo, cố gắng khiến bản thân trở nên bình thường lại.
Xe vừa lăn bánh, Đào Anh Thy nghe tiếng Tư Hải Minh ra lệnh: “Cậu đi lấy danh nghĩa của tôi, tặng cho Đào Hải Trạch một món quà.”
Đào Anh Thy sửng sốt, cô quay đầu lại.
Tư Hải Minh cúp điện thoại, đôi con người đen nhánh nhìn thẳng vào cô, ánh lên ánh sáng lạnh lẽo: “Dù sao thì ông ta cũng đến địa bàn của tôi, không tặng gì thì có vẻ như tôi không được phóng khoáng lắm.” %D
“Quà gì cơ?” Đào Anh Thy hỏi.
“Một thứ mà người bình thường không có.”
Đào Hải Trạch đang ở khách sạn nghe điện thoại: “Biết rồi, đến đây hai ngày thôi, ngày mốt về.” Hình như là ông ta đang gọi điện thoại cho vợ mình. Ngay lúc này, chuông cửa vang lên: “Thôi cứ như thế đi.”
Ông ta cúp điện thoại, bước ra mở cửa.
Có vài người đàn ông đứng ngoài cửa, nhìn bộ dạng như kiểu đang nói với người khác đừng lại gần họ, người dẫn đầu rất giống một người giỏi giang trong xã hội, anh ta mang một cặp kính gọng vàng.
Chương Vĩ quét mắt nhìn cặp kính gọng vàng trên mặt Đào Hải Trạch, mỉm cười: “Chào ông, ông là ông Đào Hải Trạch đúng không?”
“Đúng là tôi, cậu là ai?”
“Tôi là thư ký của chủ tịch tập đoàn Vương Tân, tôi được ngài Hải Minh sai đến tặng cho ông Đào Hải Trạch một món quà.” Chương Vĩ nói.
Đào Hải Trạch rất ngạc nhiên,
Món quà sao? Ông ta hơi mừng thầm trong lòng.
Trước giờ ông ta vẫn luôn muốn những mối làm ăn ở thủ đô của mình được thuận lợi nhưng con đường lại không dễ dàng như thế.
Không ngờ lần này khi ông ta liên lạc với Đào Anh Thy thì lại có niềm vui bất ngờ như thế! Hơn nữa người này nghe lời của Tư Hải Minh, liệu ông ta có thể nghĩ rằng hành động này là con rể lấy lòng ba vợ không?
Đào Hải Trạch nói một cách khách sáo: “Ngại quá đi mất! Ngài Hải Minh đúng là khách sáo, tôi thấy…”
Ông ta còn chưa nói xong thì Chương Vĩ đã lùi về sau, vệ sĩ mặc đồ đen tiến lên.
Bọn họ nện một quyền cực mạnh vào bụng của Đào Hải Trạch.
“A!” Đào Hải Trạch kêu một tiếng thảm thiết. Ông ta còn chưa kịp kêu tròn tiếng thì đã bị bồi thêm một cú đạp nữa: “A!”
Đào Hải Trạch ngã xuống đất, ông ta đau đến mức tái mặt: “Các người…
Các người…! A!”
Các vệ sĩ vây lại xung quanh ông ta, người nào cũng thi nhau đấm đá ông
Tiếng chất vấn của Đào Hải Trạch bị kẹt trong cổ họng.
Ông ta che đầu thì chỗ khác bị đánh, che bụng thì bị đạp vào đầu, Đào Hải Trạch cho người trên mặt đất.
Mãi đến một lúc sau, Đào Hải Trạch bị đánh đến mức cả người toàn là vết thương, khóe miệng chảy máu, còn mặt của ông ta thì e rằng dù là vợ của ông ta cũng khó mà nhận ra.
“Các người… Các người không biết tôi là ai… Khụ khụ!” Đào Hải Trạch vừa mở miệng nói thì ho ra một ngụm máu.