Đào Anh Thy ngập ngừng một hồi.
Trương Thiên Di nói tiếp: "Giám đốc nói cô là một người tài có thế bồi dưỡng, để tôi giữ cô lại, đối với tôi cũng có lợi, đây cũng chỉ mấy lời lừa bịp người khác thôi."
"Tôi đã gọi điện cho giám đốc rồi"
“Cô đã gọi điện cho giám đốc thật sao?” Điều này khiến Trương Thiên Di khó chịu: "Dù sao tôi cũng là cấp trên trực thuộc của cô, cô làm kiểu này vượt quá bổn phận rồi đấy”
“Xin lôi, lần sau tôi sẽ không làm vậy nữa” Đào Anh Thy phúi tay: “Tôi đi làm việc đây”
Nói xong thì cô liền rời đi.
Đào Anh Thy vừa rời đi, thì có người bước ra khỏi chỗ làm việc.
Khiến Trương Thiên Di sửng sốt, nhìn thấy Châu Lam, thì vẻ mặt cô ta lạnh nhạt đi.
Châu Lam không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của cỏ †a, mà chỉ đứng bên cạnh cô ta vừa cười vừa rửa tay: “Màu son của cô đẹp thật đấy"
Trước cống trường học toàn là phụ huynh đang chờ đón con trẻ.
Liêu Ninh cũng không ngoại lệ, bà ta ngồi trên xe chờ đợi.
Dạo gần đây tâm trạng của bà ta rất tốt, nằm trong tay khối tài sản lên đến nghìn tỷ, lúc đi ngủ cũng có thể cười bật tỉnh dậy.
Khi cửa kính xe bị gõ, thì Liêu Ninh hạ kính cửa xe xuống, nhìn thấy người bên ngoài thì liền sứng sốt: “Là bà à? Làm gì vậy?"
"Có thế xuống xe nói chuyện được không?"
“Không được. Bà có tư cách gỉ kêu tôi xuống xe chứ?” Liêu Ninh chế nhạo.
Di Hà nhìn bà ta mà không nói gì cả.
"Sao, bà định đến bênh vực cho Đào Anh Thy sao? Bà xem bà là cái gì chứ? Đừng tưởng rằng bà bám lấy Đào Anh Thy, thì bản thản khác với những người khác nhé, bất kể như thế nào, thì tôi cũng là mẹ ruột của con bé." Giọng điệu và thái độ của Liêu Ninh như thể bà ta cao hơn người khác một bậc vậy.
Dì Hà nhìn thấy mặt mũi bà ta như vậy, thì càng tức giận hơn.
Một tay víu lấy kính cửa xe, còn tay kia thò vào nắm lấy tóc của Liêu Ninh rồi dùng lực giật ra ngoài thật mạnh.
A a!” Liêu Ninh đau đớn hét lên: “Buông ra cho tôi! Buông rat
Sao mà đi Hà có thế buông ra được, túm lấy tóc rồi kéo tới tấp, đến nỗi lôi cả đầu Liêu Ninh ra khỏi cửa xe.
“Bà mau buông ra cho tôi!” Liêu Ninh gỡ tay dì Hà ra, nhưng càng gỡ thì da đầu càng đau, điều này chỉ khiến bà ta hét lên.
Sau khi nhìn thấy thì tài xế vội vàng chạy lại giúp đỡ: "Bà mau thả ra cho tôi! Có nghe thấy không?”
Lúc này thì mái tóc của Liêu Ninh mới được buông ra khỏi tay dì Hà, bà ta tức đến nỗi máu dồn lên cả mặt: "Nguyễn Ngọc Hà, bà đừng tưởng rằng tôi không dám đánh bà nhé!"
Nói xong thì bà ta bước xuống xe, trong tư thế như muốn đánh người ta vậy.
Di Hà nhìn bà ta: "Con trai bà sắp ra rồi đấy"
Liêu Ninh sửng sốt trong chốc lát, nhìn về lối vào cổng trường học, có rất nhiều đứa trẻ đi ra, bà ta không khỏi có chút nao núng.
Dù sao bà ta cũng là một người phụ nữ quyên quý, đánh nhau ngoài đường thì còn ra thể thống gì nữa?
"Hừm, tôi không phải là thứ đàn bà chanh chua đanh đá như bà! Nhưng bà hãy nhớ kỹ cho tôi, chuyện này, tôi nhất định sẽ đòi lại!” Liêu Ninh cay đắng bước lên xe.
Di Hà cũng quay lưng bỏ đi.
Tay mở ra, trên tay nằm lấy núm tóc bứng được trên đầu Liêu Ninh.
Buổi tối, Đào Anh Thy đang ăn cơm một mình, nghe thấy tiếng cửa mở, nhìn thấy dì Hà bước vào, thì cô sửng sốt một hồi.
"Di Hà, sao dì lại quay lại rồi? Dì ăn cơm chưa?"
Dì Hà không trả lời, bước tới đưa cho cô khăn giấy ăn đã vò nát: "Trong này có gói tóc của Liêu Ninh, tất cả đều có chân lông, cô mang đi kiểm định đi!
"Di Hà...' Đào Anh Thy vô cùng kinh ngạc.
Cô cũng đang nghĩ cách làm thế nào để lấy được mảu kiểm định của Liêu Ninh, rốt cuộc bây giờ bà lại cùng với Liêu Ninh gây rắc rối đến vậy.
Không ngờ dì Hà lại...
“Ngay cả tóc nối nang lông...Dì Hà, dì đánh nhau với bà ấy sao? Dì có sao không?” Đào Anh Thy lo lằng nhìn bà.
"Không sao, có đánh nhau đâu, tôi chỉ kéo tóc của bà ta thôi, mà bà ta cứ tưởng tôi đi bênh vực cho cô đấy chứ. Ở trước cổng trường học, bà ta chú ý đến con trai, nên cũng không đám làm gì tôi cả” Dì Hà nói.
"Di Hà...' Đào Anh Thy không ngờ di Hà lại vì cô mà đi làm chuyện nguy hiểm như vậy: "Lần sau dì đừng làm vậy nữa, nhỡ xảy ra chuyện gì, thì tôi sẽ mang tội suốt đời mất"