“Được rồi, không muốn đoán thì thôi, sao phải giận dữ như vậy? Tôi nói cho anh là được chứ gì..”
Đào Anh Thy dường như nghĩ đến việc gì thú vị lắm, bật cười rồi nói: “Hôm nay tôi đi làm giám định quan hệ huyết thống, quan hệ giữa tôi và Liêu Ninh, anh đoán kết quả như thế nào? Tôi…thực sự là con ruột của bà ấy! Thật thần kỳ đúng không?” Tư Hải Minh sửng sốt.
Sau khi nhìn thấy kết quả, tôi cũng coi như hiểu được cảm giác, đối một đứa con gái lấy nghìn tỷ dường như là điều có thể lý giải được, dù sao mấy ai có thể chống lại được sức hấp dẫn của tiền bạc cơ chứ! Anh nói xem có đúng không?”
Đào Anh Thy hỏi xong thì cười, trong mắt ngấn lệ, vài giọt nước mắt rơi xuống, cô kiềm chế cảm xúc, lấy mu bàn tay lau đi, rồi đứng dậy: “Bỏ đi, tôi cũng chỉ đến xem tình hình như thế nào, cho dù nói thế nào đi chăng nữa, hồi trước Trương Thiên Di cũng đối xử với tôi rất tốt, làm phiền rồi.. ” Dứt lời, Đào Anh Thy quay người ra khỏi hộp đêm.
Khi bước ra khỏi quán bar, gió đêm lạnh lẽo phả vào mặt, khiến hơi nóng hạ xuống.
“Đào Anh Thy!”
Trương Thiên Di vẫn luôn đợi ở ngoài đi đến: “Sao rồi? Anh Minh có nói sẽ tha cho tôi không?”
Đào Anh Thy không trả lời tà chỉ nhìn chăm chằm cô ta. “Tại sao cô cứ nhìn tôi?”
“Cô cởi quần áo trước mặt anh †a à?” Đào Anh Thy buồn bực hỏi, đừng trách cô hỏi như thế, vì trong lần đầu tiên phỏng vấn, Trương Thiên Di đã làm như vậy.
“Không có! Tôi chỉ dán người lên anh ta, sau đó không cẩn thận cọ phấn trên mặt lên âu phục màu đen của anh ta…
” “,,” Đào Anh Thy nặng nề thở dài một hơi, cô có thể tưởng tượng được hình ảnh đó: “Cô Di, tôi có chút khó hiểu, cô chắc đã biết quan hệ giữa tôi và Tư Hải Minh rồi nhỉ? Cô làm như vậy chính là muốn… đào góc tường?”
“Nói ra thì tôi cũng rất bực mình! Chính Châu Lam đã bảo tôi rằng cô và Tư Hải Minh không có quan hệ gì cả, còn nghe nói anh ta có hứng thú với tôi. Từ chỗ của Châu Lam biết được Tư Hải Minh đến quán bar, nghĩ rằng cô ta không có lòng tốt làm mối như thế, tôi cũng chỉ đến đây thử xem… ” Đào Anh Thy thầm nghĩ, bảo sao…
“Đào Anh Thy, Tư Hải Minh rốt cuộc nói những gì?” Trương Thiên Di lo lắng bồn chồn. “Không nói gì cá, tôi không biết anh ta sẽ xử lý cô như thế nào. Cô Di, tôi nói một câu có thể cô không thích nghe, Châu Lam vẫn luôn cạnh tranh vị trí số một, lời cô ta nói sao cô có thế tin chứ?”
“Tôi… tôi chỉ nhất thời hồ đồ…” Đào Anh Thy thầm nghĩ, không phải cô nhất thời hồ đồ, mà là do quyền thế và địa vị của Tư Hải Minh khiến cô nổi lên lòng tham.
“Tôi đã cố gắng hết sức rồi, nhưng tình hình chắc không quá tệ!” Đào Anh Thy dứt lời liền xoay người đi.
Hồi trước Trương Thiên Di giúp cô, cô hiện cũng không thể thấy chết không cứu. Chân của Đào Anh Thy còn chưa bước xuống bậc thêm, một chiếc xe Rolls-Royce màu đen đúng lúc dừng lại trước mặt cô.
Sự xa hoa ập đến khiến cô hơi ngơ ngác. Khi vệ sĩ xuống xe mở cửa, Đào Anh Thy lùi lại, nhưng không thấy ai ngồi ở ghế sau.
Tư Hải Minh không ở đó. Uống rượu khiến đầu óc cô trở nên trì độn, đang đứng ngẩn ngơ, Tư Hải Minh từ trong quán bar đi ra, tay vẫn cầm điện thoại dặn dò: “Kéo Đào Anh Thy vào danh sách đen của tất cả các quán bar”
Cúp điện thoại, hùng hổ đi về phía xe. Đến trước cửa xe, anh đưa tay trực tiếp kéo Đào Anh Thy vào trong, ngã ngồi xuống ghế mềm: “..” Đào Anh Thy ngoảnh lại nhìn, ánh sáng trong xe bị một bóng đen che gần hết. Cửa xe đóng lại, chiếc xe bắt đầu phóng đi. Đào Anh Thy ngơ ngác nhìn Tư Hải Minh đang ngồi bên cạnh với khí thế không thể xâm phạm.
Cảnh đêm ngoài cửa xe nhanh chóng trôi ngược về sau. Bầu không khí trong xe lúc này cực kỳ ngột ngạt.
Dù sao hành động cưỡng ép của Tư Hải Minh cũng không thể coi là bình thường được. Đào Anh Thy không hỏi việc liên quan đến Trương Thiên Di. Trong xe im phăng phắc, Tư Hải Minh dường như cũng không có tâm trạng nói chuyện với cô.
Đào Anh Thy cho rằng Tư Hải Minh sẽ cưỡng ép đến cùng, mang cô đến biệt thự Minh Uyến! Không ngờ xe dừng lại ở cửa chung cư.