Đào Anh Thy quay người, đôi tay run rấy chạm vào công tắc, bật đèn lên, căn phòng sáng bừng, nhìn rõ từng ngóc ngách.
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh. Sau khi kiềm chế, khuôn mặt chạm khắc của anh đang lạnh lùng căng chặt, ánh mắt sâu lảng sắc bén, áo sơ mi hơi lộn xộn.
Tư Hải Minh không rời đi mà quay người đi vào trong phòng. Đào Anh Thy nhìn hành động của anh, trong lòng đầy căng thẳng.
Cô đi lên phía trước: “Vậy… tôi rót cho anh ly nước nhé?” Tư Hải Minh không trả lời, Đào Anh Thy rót nước cho anh. Ánh mắt của Tư Hải Minh chuyển xuống tờ giấy trắng bị điều khiển đè lên trên bàn uống nước. Đưa tay lấy tờ giấy lên, bên trên là chữ in đậm “Giám định huyết thống”. Góc dưới bên phải của tờ giấy chính là kết quả giám định, .% quan hệ thân nhân ruột thịt.
Đào Anh Thy quay đầu nhìn về phía Tư Hải Minh, rồi lặng lẽ thu hồi đường nhìn, rót nước sôi để nguội vào trong cốc, thêm một chút mật ong, nhẹ nhàng khuấy đều.
Tờ giấy giám định trong tay Tư Hải Minh không phải là tờ giấy đầu tiên cô nhận được. Tờ giấy đó đã bị cô xé và ném vào thùng rác rồi, tờ này là do cô đi bệnh viện nhờ bác sĩ in kết quả giả giúp cô.
Để có thể lấy được tờ kết quả giá này, cô vừa khóc vừa giả vờ đáng thương, còn phải kín đáo đưa phong bì cho bác sĩ. Cô chính là muốn Tư Hải Minh nhìn thấy bản kết quả giả này.
Hết cách rồi, muốn lừa gạt Tư Hải Minh, cô phải làm cho giống thật. Đào Anh Thy mang cốc nước đến: “Tôi bỏ chút mật ong vào đó để giải rượu.” Tư Hải Minh nhận lấy, nhìn nước trong cốc, đôi mắt khẽ nâng lên: “Cô cho rằng tôi say à?”
“Tôi chỉ là có lòng tốt, anh thích uống thì uống” Đào Anh Thy bực bội xoay người, nhìn thấy tờ giấy trên mặt bàn, tiện tay nhét vào ngăn tủ. Sau đó lấy cốc nước mật ong của mình ngồi lên số pha, chậm rãi nhấm nháp.
Cô biết Tư Hải Minh không say, nhưng đầu óc cô không quá minh mẫn, đặc biệt sau khi mối nguy được tạm thời giải trừ, vừa thả lỏng, cô càng dễ mơ màng.
Hai má vẫn luôn đỏ rực.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, ngồi xuống sô pha, uống hết cốc nước mật ong. Đào Anh Thy rất muốn hỏi Tư Hải Minh khi nào mới quay về, nhưng ý nghĩ đuổi người này sợ đến lúc đó lại chọc tức anh.
“Anh sẽ xử lý Trương Thiên Di như thế nào?” Đào Anh Thy chần chừ hỏi.
“Rời khỏi đài truyền hình ” Đào Anh Thy biết, nếu mình lại can thiệp một lần nữa thì Trương Thiên Di sẽ không thế tiếp tục sinh tồn ở thủ đô nữa.
Lúc đầu cô đã để ý, sau khi cô vào hộp đêm thì không nhìn thấy áo khoác của Tư Hải Minh.
Trương Thiên Di cọ phấn lên áo anh ta, chiếc áo đó chắc chắn đã đem vứt rồi.
Trương Thiên Di đúng là được một mất mười, khó khăn lắm mới đặt được chút thành công ở đài truyền hình, cớ nhiên lại vì đắc tội với người khác mà phải rời đi.
Như vậy, người được lợi nhất là ai? Rõ ràng là Châu Lam.
Mưu đồ của người phụ nữ này thật sự không tầm thường, trước đó còn châm ngòi chia rẽ quan hệ của cô và Trương Thiên Di.
Bộ phận tin tức chắc chắn không có lưu lượng lớn như bộ phận giải trí. Đặc biệt với rating kỷ lục trong mùa đầu tiên của Những đứa bé đáng yêu đã làm dậy sóng, thậm chí độ nổi tiếng của Trương Thiên Di còn tăng lên gấp bội. Vì vậy, Châu Lam sao có thể không ghen tị cơ chứ? Mùa thứ hai còn chưa bắt đầu, cô ta đã muốn nóng lòng muốn thay thế Trương Thiên Di.
Trở thành người dẫn chương trình của mùa thứ hai. Đào Anh Thy nghĩ đến chuyện này, ngáp một cái, lười biếng tựa lưng vào sô pha, hai mí mắt đánh nhau một lúc, liền ngủ thiếp đi.
Tưởng chừng như chớp mắt là ngủ. Uống rượu vào đúng là khiến lá gan cũng lớn hơn. Cô lại có thể vào lúc đêm hôm khuya khoắt, trong cùng một căn phòng, ở trước mặt Tư Hải Minh ngủ thiếp đi!
Giống như một đứa trẻ không chút đề phòng. Ánh mắt của anh rơi trên khuôn mặt đang say giấc ngủ của Đào Anh Thy, đôi mắt đen thâm thúy, rất lâu không rời đi… “Ưm..” Sáng sớm hôm sau, Đào Anh Thy đầu óc choáng váng tỉnh dậy. Mở mắt một lúc mới ý thức được cô đang ngủ ở nhà dì Hà.