Đào Anh Thy muốn đổ mồ hôi mất thôi, thả ra thì cô sẽ chạy mất hay sao? Sau đó, cô lập tức phát hiện tâm trạng của Bảo Nam không được bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn phụng phịu cả lên.
“Bảo Nam, làm sao vậy?” Đào Anh Thy hỏi.
“Mẹ ơi, để con nói cho mẹ nghe, hôm nay Bảo Nam làm vấy sữa bò lên người ba đó! Ba cực kỳ tức giận luôn, ba đữ với Bảo Nam lắm!” Bảo Vỹ vội nói.
..” Đào Anh Thy kinh ngạc mà nhìn về phía Tư Hải Minh, còn lướt qua người anh một lượt, không thấy bất kỳ vết sữa đọng nào cả, hẳn là đã đối quần áo rồi…
Rồi cô lại nhìn về phía Bảo Nam, không có bị đánh đâu đúng không? Bảo Nam hung hăng nói: “Không liên quan đến con mài Là ba dữ với con!” Tư Hải Minh đảo mắt qua đây, hỏi: “Con lại còn cãi lý?” “Không phải con sai! Rõ ràng là sữa bò sai!” Bảo Nam tức giận.
Đào Anh Thy thật sự sợ Báo Nam sẽ bị Tư Hải Minh xử lý một trận, vội vàng kéo Bảo Nam đang thở phì phì qua: “Ai uống sữa bò nào?” Con… con uống” Bảo Nam bĩu môi.
“Vậy tại sao sữa lại vấy lên người ba được?” Đào Anh Thy hiểu kỳ.
“Thi… thì chíu…u…u! Như vậy một cái, sau đó dính lên người ba…” Đào Anh Thy lập tức hiểu ra vấn đề: “Là do Bảo Nam không cẩn thận, không sao, lần sau chú ý là được, đúng không Bảo Nam?” “Vâng, con… lần sau con sẽ cấn thận” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảo Nam đỏ lên, ngượng ngùng nói.
“Ngoan quá mà” Đào Anh Thy sở lên cái đầu nhỏ của cậu nhóc.
Tư Hải Minh nhìn về phía Đào Anh Thy, xem cách cô đổi xử với sáu đứa nhóc, tác động qua lại, phảng phất trên người cô như có một ma lực đặc biệt vậy. Anh nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy, ánh mắt chăm chú…
“Bọn nhóc..” Đào Anh Thy ngẩng đầu nhìn về phía Tư Hải Minh, một lần nữa chạm phải đôi mắt đen láy, sâu hun hút của anh, khiến cho lời cô muốn nói đều lập tức bị kẹt lại trong cố họng, mãi mới lên tiếng: “Bọn nhóc ăn cơm chưa?” Tư Hải Minh thu mắt lại, đứng dậy nói: “Chưa” “Vậy bây giờ muốn ăn cái gì nào?” Đào Anh Thy hỏi.
Vừa dứt lời, đã có người đến gõ cửa. Đào Anh Thy quay người đi ra mở cửa, khung cảnh như chiến trường phía bên ngoài thực sự làm cho cô sợ hãi.
Nhân viên phục vụ mặc quần áo đồng phục nối đuôi nhau mà bước vào, trên tay mỗi người đều bưng một đĩa thức ăn, lần lượt bày từng món lên bàn cơm ở ngoài phòng khách. May mà bàn ăn của dì Hà bên này lớn, nếu không như chỗ ở cũ của cô, chắc cũng chẳng đủ đế bày mười món thế này.
Sau khi món ăn được bày biện xong xuôi, nhân viên phục vụ mới xoay người lại, cung kính nói: “Mời mọi người từ từ thưởng thức!” Sau đó quay lưng rời đi, còn cổ ý đóng cửa lại.
Đào Anh Thy thấy vậy thì sững sờ. Đây là ăn ở nhà sao, là mang cả nhà hàng về mới đúng, nhìn qua mấy món này cũng đủ biết là cỡ bình dân không ăn nổi rồi.
“Oa!! Ăn cơm!” Sáu đứa nhỏ đồng thanh hoan hô.
Trên bản ăn, tám người cùng nhau dùng bữa, không gian nhất định là không rộng rãi được như ở biệt thự Minh Uyển, có hơi chật chội một chút. Nhưng điều này lại hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của bọn họ.
Sáu đứa trẻ cứ hễ được ăn là vô cùng sung sướng. Mấy đứa nhóc này từ khi còn chưa biết đi, Đào Anh Thy đã dạy cho bọn chúng cách tự ăn uống. Cũng chẳng còn cách nào khác, cô không thể tự mình chăm cho sáu đứa trẻ được, chỉ có thể bắt bọn trẻ học sớm một chút. Cho nên việc ăn cơm bây giờ đã không cần cô phải lo nữa rồi.
Đào Anh Thy nhìn bọn nhóc giương cái miệng nhỏ lên, thật sự là vô cùng đáng yêu.
“Cái này trước kia mẹ cũng mua cho con ăn rồi nè!” Bảo Vỹ chỉ vào thịt bò rồi nói.
“Ăn ngon mà!” Bảo Long tiếp lời.
“Ừm!” Bảo An gật đầu lia lịa.
Bảo Nam thì lại vùi luôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào trong chén, ra sức mà bới cơm. Bảo My đáng yêu nhìn mẹ mình.
Bảo Hân thì giơ cái nĩa lên cắm một miếng thịt, a.. ăn một miếng, thật là ngon! Đào Anh Thy có hơi xấu hổ, không phái là do cô mua, khi đó là do ăn cơm cùng với Tư Hải Minh, cô đóng gói mang về, nói nghiêm túc ra thì cũng là do Tư Hải Minh mua…
Cảm nhận được ánh mắt của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy chỉ cố gắng lờ đi.
“Buổi tối hôm nay mấy đứa có thể ngủ lại đây” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn về phía Tư Hải Minh, anh… có ý gì đây? Cho phép sáu đứa nhỏ ngủ lại đây với cô?