Đào Hải Trạch hèn hạ vô sỉ, buồn nôn vô cùng! Ai biết được ông ta đã giấu những điều đó như thế nào! Ngoài ra, có bao nhiêu người biết? Vợ ông ta có biết không? Khi dì Hà đến khách sạn để gặp Đào Hải Trạch vào ngày xảy ra tai nạn, vợ ông ta cũng đã ở đó.
Trong căn phòng đó, chắc hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến dì Hà phải tự tử! Cô phải tìm ra.
Bữa sáng được Tư Hải Minh cho người đưa tới.
Phong phú, nhìn xem liền biết giá cả không thấp.
Trước bàn ăn, bầu không khí bình thường như thể trong phòng chưa từng nói chuyện gì Sắc mặt Tư Hải Minh âm trầm, dường như đã thu lại nguy hiểm, Ngược lại, Đào Anh Thy cảm thấy người đàn ông này càng khó nằm bắt!
“Đào Hải Trạch đã nói gì với em?” Tư Hải Minh nheo đôi mắt đen, hỏi một cách bình tĩnh.
“Ông ta có thế nói gì đây, chỉ muốn nhận ra con gái mình” Đào Anh Thy nói.
“Ông ta có mục đích” Đào Anh Thy không thể không thừa nhận răng sự nhạy bén của Tư Hải Minh luôn khiến cô cảm thấy hoảng hốt, cần bao nhiêu ý chí mới có thể vừa dùng bữa sáng vừa làm ra vẻ không có gì.
“Giống như Liêu Ninh đòi anh một nghìn năm trăm tỷ? Nhưng tôi không nghĩ ông ta hẳn là không muốn” Đào Anh Thy nói.
Tham vọng của Đào Hải Trạch lớn hơn Liêu Ninh rất nhiều, trình độ khiến người ta buồn nôn cũng càng nhiều hơn.
Khi còn nhỏ, cô nhìn không nhiều, biết không nhiều.
Khắc sâu trong ấn tượng là Đào Hải Trạch không vui là sẽ đánh người.
Đào Anh Thy đã làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, nhìn về phía Tư Hải Minh, chạm vào đôi mắt sắc như chim ưng: “Anh sẽ không ngăn cản tôi chứ?” “Sẽ.
Đào Anh Thy nhìn chăm chăm bữa sáng trước mặt, xem đi, chỉ chuyện này đã khiến Tư Hải Minh trở nên đáng sợ cỡ nào.
Đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi, bữa sáng cũng không ăn.
Sắc mặt Tư Hải Minh trầm xuống, đứng đậy, tón được Đào Anh Thy đấy vào vách tường: “Bây giờ em rất giỏi cáu kỉnh đấy!” Đào Anh Thy dùng sức giấy ra, tức giận nói “Anh thả tôi rai” “Em chỉ cần dựa vào tôi là được!” Gương mặt Tư Hải Minh toát lên vẻ lạnh lùng.
“Nhưng… tôi cần tình cảm gia đình, anh có thể cho không? Dù tôi có sáu đứa con cũng không giống. Tư Hải Minh, anh có thể cho tôi một cơ hội được không? Một khi phát hiện ông ta có mục đích gì thì sẽ rời đi” Đôi con ngươi của Đào.
Anh Thy trở nên run rẩy hỏi:” Tôi biết anh lo lắng cho tôi.” Cơ thể cường tráng của Tư Hải Minh đột nhiên rung lên, đôi mắt đen của anh nhìn cô chăm chú.
Đào Anh Thy cụp mắt, lại gần ngực của Tư Hải Minh, ôm lấy eo anh, đầu dựa vào phần ngực rắn chắc của anh: “Tự tôi có phản đoán, không sao đâu, Tư Hải Minh, cho tôi cơ hội này được không?” Thân thể anh cứng ngắc, thật lâu sau mới nâng cánh tay ôm cô vào lòng, trầm giọng nói: ”…
Được” Đào Anh Thy kinh ngạc, lập tức nhắm mắt lại Cuối cùng anh cũng đồng ý…
Rolls-Royce lái vào bãi đậu xe, Đào Anh Thy liếc nhìn ngoài cửa sổ xe, không thấy có người liền nói: “Tôi xuống xe đây…” Cứ xuống xe thế này à?” Giọng nói của Tư Hải Minh trầm xuống đầy răn đe.
Đào Anh Thy nhìn lại anh, đối diện với đôi mắt đen láy, hung hằng mà nguy hiếm. Cô ổn định tâm trí, thân thể Đào Anh Thy dần nghiêng về phía trước, chủ động rút ngắn khoảng cách giữa mình và Tư Hải Minh, nâng cằm lên, dâng đôi môi mềm mại đỏ mọng lên môi anh.
Chỉ cách nhau một milimet, Đào Anh Thy đã nhận thấy sự chú ý của Tư Hải Minh trên môi cô, bàn tay đang đặt trên tay cầm của cửa xe, lặng lẽ mở cánh cửa, lùi người lại, lập tức quay người nhảy ra khỏi xe hơi.
Từ Hải Minh hơi nhướng đôi mắt đen láy, sắc bén nhìn bóng dáng mảnh mai đang chạy trốn phía xa, anh không giận, cũng không đi bất lại Rolls-Royce rời khỏi đài truyền hình, Tư Hải Minh tể oải ngả người ra ghế sau, điện thoại áp vào tai, dặn dò: “Theo dõi Đào Anh Thy cho tôi, nếu cô ấy có bất kỳ sơ xuất gì thì đó là do anh thất trách”