Tư Hải Minh ngước mắt nhìn Đào Anh Thy: “Ngôi xa vậy? Sợ tôi ăn thịt em à”
Đào Anh Thy cúi đầu nhìn ghế ngồi, không phải là ngồi góc vuông với anh ta sao? Chẳng qua sofa ở khu nghỉ ngơi được xếp theo hình chữ nhật, cho nên ngồi theo góc vuông thì cách rất xa. Cô có thể nói là mình tìm chỗ ngôi theo bản năng sao?
Có thể thấy cô kiêng ky Tư Hải Minh đã trở thành phản xạ tâm lý. Đào Anh Thy cũng không dám đắc tội Tư Hải Minh, nhất là ở chỗ đông người.
Cô tin rằng dù đông người đến mấy, Tư Hải Minh cũng sẽ muốn làm gì thì làm, không hề cố ky. Nhưng cô lại không được như anh ta.
Cho nên cô đành phải ngồi xuống bên cạnh Tư Hải Minh.
Cô bưng ly nước trái cây, vừa uống vừa nhìn Đào Sơ Tâm đang đi sang bên này, không khỏi liếc Tư Hải Minh bên cạnh mình. Đây là hoa rơi hữu ý lưu thủy vô tình? Mà phải công nhận Đào Sơ Tâm rất xinh đẹp, quan trọng nhất là còn có khí chất, giống như từ nhỏ đã được huấn luyện.
Đào Anh Thy nhìn Đào Sơ Tâm phải lướt qua mặt bên của Tư Hải Minh. Tư Hải Minh quay sang, Đào Anh Thy không thể không đối diện với đôi mắt tràn ngập tính xâm lược của anh ta, khiến cô Sợ hãi.
“Em đang nhìn gì?”
“Tôi nhìn anh.” Đôi mắt đen của Tư Hải Minh không hề dao động, hơi nghiêng người tới gân Đào Anh Thy, khoảng cách chưa đầy cm, có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
“Cự ly này đã đủ chưa?” Đào Anh Thy căng thẳng, trong lòng vô cùng hối hận. Nói chuyện với Tư Hải Minh kiểu đó mà được à? Khác nào tự chui đầu vào rọ…
“Tôi… Tôi đi kiếm đồ ăn” Đào Anh Thy lùi về sau, nhanh chóng chạy sang bên khu đồ ăn, giống như chạy trối chết.
Ở đây rất đông người, thỉnh thoảng lại có người đưa mắt nhìn sang bên này. Chỉ có mình Tư Hải Minh đủ vững tâm để coi mọi người thành không khí.
Đào Anh Thy đứng trước khu ẩm thực, cầm một cái kẹp màu bạc, xoay người nhìn lướt qua phòng yến tiệc, cuối cùng dừng lại trên người Xa Huệ Anh.
Xa Huệ Anh đang nói chuyện với con gái, nhận thấy có người nhìn mình thì lập tức quay sang, Đào Anh Thy lại vội đưa mắt nhìn Đào Hải Trạch. Xa Huệ Anh nghi hoặc nhìn theo. Đào Hải Trạch đang nói chuyện với bạn bè thì điện thoại vang lên.
Ông ta xin lỗi: “Tôi đi nghe điện thoại đã” Sau đó tránh sang chỗ khác nghe máy. Có điều khi thấy người gọi tới, sắc mặt Đào Hải Trạch lập tức thay đổi, hạ giọng bắt máy: “Chẳng phải tôi đã nói với cô rất rõ ràng rồi sao? Sao cô còn gọi điện thoại tới đây?”
“Nhưng em nhớ anh
“Tôi không cho cô đủ tiền sao? Tôi nói cho cô biết, đừng lòng tham không đáy.” Nói xong, ông ta cúp máy. Ai ngờ ngay sau đó điện thoại lại vang lên. Đào Hải Trạch đành phải bấm nút từ chối, sau đó gửi tin nhắn an ủi mới được yên thân.
Ông ta không thể để Xa Huệ Anh biết sự tồn tại của bà chủ nhà, nếu không sẽ to chuyện. Song vừa quay đầu lại, ông ta thấy Xa Huệ Anh đang đi về phía mình.
“Ông đang làm gì vậy?” “Tôi có làm gì đâu?” Đào Hải Trạch kinh ngạc nói.
“Không có ư? Chẳng phải ông mới nghe điện thoại sao?” “Đúng rồi, bà xem đây..” Đào Hải Trạch cho bà †a xem lịch sử cuộc gọi, ghi chú là “Anh Triệu.”
Xa Huệ Anh hỏi: “Hình như ông với anh Triệu này rất thân thiết nhỉ? Bình thường ông rất hiếm khi nhắn tin mà” “Thì tiền hàng còn chưa đến nên anh ta sốt ruột, tôi cứ nghe điện thoại mãi thì cũng không ổn.
Bà xem, người có quyền lực nhất thủ đô còn ngồi ở kia, đừng nói là nghe điện thoại, tôi đứng ở đó cũng thấy sợ ấy chứ. Được rồi, tấm lòng của tôi dành cho bà trời đất chứng giám, bà đừng nghĩ nhiều” Đào Hải Trạch vỗ lưng vợ mình trấn an.