Bảo Hân xoay người, gác chân lên đùi Tư Hải Minh. Đúng lúc Đào Anh Thy nhìn thấy, cô không nghĩ quá nhiều mà chỉ thấy đáng yêu. Khi cô buồn ngủ nhắm mắt lại thì bỗng nghe Tư Hải Minh nói: “Bảo Hân giống em nhất”
Những lời này va vào tim Đào Anh Thy, khiến cô rối bời. Cô nhắm mắt nói: “Tôi buôn ngủ rồi” Sáu đứa trẻ không phải là kết tinh của tình yêu, càng sẽ không trở thành cầu nối của họ. Họ là hai cá thể độc lập, không có chút liên quan.
Đào Anh Thy tự nhủ, cô cũng là cá thể độc lập, bất kể Tư Hải Minh làm gì, vực sâu ngăn cách giữa hai người đều không thể vượt qua, càng không muốn dao động vì Tư Hải Minh.
Buổi chiều, Đào Anh Thy đang ghi hình. Vừa ghi hình xong, cô xuống sân khấu đứng quan sát nên không chú ý người đưa nước cho mình, nghĩ đó là Lâm Anh.
Dù gì Lâm Anh cũng là trợ lý của cô. Cô cầm chai nước lên uống. MC như cô thì ghi hình cân phải nói rất nhiều, một ngày phải uống không biết bao nhiêu nước.
Nhất là lúc bọn nhỏ không có trạng thái thì phải quay đi quay lại, mặc dù không giống đối phó với ngôi sao khó tính, nhưng đều mỏi mệt như nhau. Trẻ con không thể mắng, chỉ có thể dỗ dành. Đào Anh Thy vẫn am hiểu dỗ trẻ con nên đa phân tiết mục đều được ghi hình thuận lợi.
“Cô rất am hiểu đối phó với trẻ con, không biết còn tưởng cô có kinh nghiệm nuôi con ấy chứ” Đào Anh Thy sửng sốt, quay đầu lại thì thấy Trương Thiên Dị, không khỏi kinh ngạc: “Chị Thiên Dị, chị lấy nước cho tôi à? Cảm ơn chị”
“Đừng cảm động, nhớ ngày xưa tôi không được thoải mái như cô đâu, thấy con nít khóc thì tôi lại nhức đầu, đều giao cho cha mẹ chúng dỗ. Còn cô lại đích thân dỗ chúng.” Trương Thiên Di đã đứng dưới sân khấu nhìn hồi lâu.
“Thực ra con nít dễ dỗ lắm, chỉ cần dùng thứ mà chúng thích thôi” Đào Anh Thy có thể đối phó với cả sáu đứa trẻ, huống chỉ là một chọi một như thế này.
Tính cách Trương Thiên Di tương đối nóng nảy, làm không được thì chắc chắn sẽ bị mắng. Cô ta không thể mắng con nít, nhưng sẽ rất bực bội.
“Thời gian trình chiếu đã quyết định chưa?”
“Chưa đâu, sau cuộc họp buổi chiều mới quyết định được.”
Đào Anh Thy nói: “Tiết mục show thực tế của chị sao rồi?”
“Ngày mai sẽ đến nơi quay show thực tế, cho nên tôi tới thăm cô.” Trương Thiên Di hơi kiêu ngạo nói: “Tối nay ăn một bữa cơm nhé!”
“Được”
“Đồng ý nhanh vậy? Không hẹn hò à?”
“Tôi thì hẹn hò gì? Hẹn hò với ai cũng không quan trọng bằng hẹn hò với chị.” “Xem ra cô rất am hiểu dỗ dàng đàn ông.”
Đào Anh Thy: “..” Sau khi hẹn giờ xong, Trương Thiên Di rời đi. Buổi chiều họp tới giờ mới kết thúc, đã quyết định thời gian phát sóng số đầu tiên. Đào Anh Thy cảm thấy chờ tiết mục được phát sóng, mình sẽ lên Tv, lúc đó sáu đứa trẻ cũng có thể thấy mình.
Không biết khi thấy mình trên TV, sáu đứa trẻ sẽ cảm thấy thế nào? Đào Anh Thy vừa về văn phòng vừa cười. Thấy có người đến đây, cô hoàn hồn, vội kìm nén ý cười, xấu hổ vào phòng.
Vừa vào văn phòng, điện thoại của cô rung lên. Cô tắt âm lúc bắt đầu cuộc họp. Màn hình lóe lên, Tư Hải Minh gọi tới. Đào Anh Thy không muốn nghe máy. Bây giờ là giờ, không cần nghĩ cũng biết anh ta gọi tới làm gì. Cô không muốn ngày nào cũng về biệt thự Minh Uyển.
Nhưng không nghe thì cô sẽ bất an, sợ chọc giận người đàn ông tính cách khó đoán này. Đào Anh Thy chần chờ một lát, cuối cùng bắt máy: “A lô…”