Xa Huệ Anh mách lẻo trước: “Nhìn xem con gái cưng của ông đi, dám sai khiến tôi rót nước trái cây cho cô ta! Coi tôi là người hầu chắc?”
Đào Hải Trạch nhìn vẻ mặt bất mãn của Đào Anh Thy, lại nhìn vẻ giận dữ của Xa Huệ Anh, nói: “Chẳng qua chỉ là ly nước trái cây thôi mà, để tôi rót cho.”
“Ba, ba nghĩ cho kỹ đi, bà ta rót thì tôi mới vui lên, ông mới có thể kiếm được nhiều lợi ích.” Đào Anh Thy đe dọa trắng ra.
“… Huệ Anh, chi bằng bà rót nhé? Chẳng qua chỉ là ly nước trái cây thôi mà.”
“Đào Hải Trạch, ông vừa nói gì?” Xa Huệ Anh chất vấn: “Ông giúp cô ta hå?”
Đào Hải Trạch nhức đầu, nhỏ giọng nói với bà ta: “Coi trọng đại cục! Việc nhỏ không nhịn việc lớn không thành!”
Xa Huệ Anh muốn nổi trận lôi đình, nhưng bà ta không thể không suy
nghĩ đến đại cục, sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng kìm nén lửa giận: “Được thôi, bình thường dì hay chăm sóc Sơ Tâm, rót ly nước cho con cũng không sao.”
Nói xong, bà ta xoay người vào bếp, ép nước trái cây cho Đào Anh Thy. Bà ta vắt một ly nước chanh rồi bưng ly ra, trông rất mê người.
“Cô lại đây.” Xa Huệ Anh gọi người hầu. Người hầu đi tới, bà ta đưa ly đến gần người hầu: “Nhổ nước miếng vào đây, nhiều chút.”
Người hầu ngây ngần.
“Đây là mệnh lệnh của tôi.” Xa Huệ Anh trừng cô ta. Người hầu đành phải nhổ một cục đàm vào ly nước, trông vô cùng ghê tởm. Xa Huệ Anh cố nhịn buồn nôn, hài lòng bưng ly nước cho Đào Anh Thy.
“Của con đây.”
Đào Anh Thy nhận ly nước: “Cảm ơn bà nhé.”
“Đừng khách sáo, lần sau con còn muốn uống thì cứ nói, dì sẽ làm cho con.” Xa Huệ Anh nói.
Đào Anh Thy bưng ly đưa đến bên miệng, trong lòng thầm nghĩ người đàn bà này bị ép bất đắc dĩ nên mới phải làm nước trái cây cho mình, nhưng sao bà ta lại thay đổi thái độ nhanh như thế?
“Bà uống hộ tôi ly nước này đi.”
Thấy Đào Anh Thy đẩy ly nước đến trước mặt mình, Xa Huệ Anh hoảng hốt, kìm nén kích động nói: “Chằng phải con muốn uống sao? Đẩy cho dì là thế nào? Mau uống đi! Đừng lãng phí tấm lòng của dì!”
“Không còn cách nào khác, con người tôi luôn cảm thấy bất an, không %D bằng bà uống trước một ngụm rồi tôi sẽ uống.” Đào Anh Thy nâng cảm nhìn ly nước: “Uống đi”
“Tôi không thích uống.” Xa Huệ Anh từ chối. Sao bà ta có thể uống ly nước này? Bà ta tận mắt chứng kiến người hầu nhổ đàm vào ly nước, chỉ nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.
“Bà không uống, chứng tỏ ly nước này có vấn đề.” Đào Anh Thy lạnh lùng nhìn bà ta.
“Sao cô lại không biết điều thế nhỉ? Suy cho cùng thì chính cô muốn uống, tôi mang tới cho cô mà lại bị cô nói như vậy, cô cố ý thể hiện uy phong đúng không?” Xa Huệ Anh thẹn quá thành giận.
“Được rồi.” Đào Hải Trạch bưng ly nước: “Để tôi uống cho.”
Nói xong, ông ta cầm ly nước uống cái ực. Xa Huệ Anh không kịp ngăn cản, chỉ có thể nhìn Đào Hải Trạch uống hết, dạ dày nhất thời quặn lại, nhưng chỉ có thể kìm nén, sắc mặt tái mét. Đào Anh Thy nhìn chằm chằm Xa Huệ Anh, càng khẳng định ly nước đó có vấn đề, không biết bà ta đã làm gì ly nước.
Nhưng cô cũng không có hứng thú. Dù sao ly nước trái cây cũng đã uống hết, coi như cho Xa Huệ Anh một bài học, đừng có cái gì cũng nhắc đến. Bà nội cô mà bà ta cũng có tư cách nói sao?
“Được chưa?” Đào Hải Trạch đặt ly nước lên bàn, ôn tổn nói với Đào Anh Thy: “Con đừng giận, ba uống cũng được mà, đúng không? DÌ Huệ chỉ muốn tốt cho con thôi.”
Đào Anh Thy lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cầm ba lô: “Tôi đi đài truyền hình đây.” Nói xong, cô đứng dậy rời khỏi biệt thự.
Xa Huệ Anh tức giận quay sang rít gào: “Ông đuổi cô ta đi ngay cho tôi! Tôi không muốn thấy mặt cô ta nữa!”
Đào Hải Trach nhẫn nai trấn an bà ta: “Thôi, ráng nhịn một chút.”