Chờ đến khi về nhà, cô sẽ tìm được thứ trong máy tính của Đào Hải Trạch. Chờ hủy video xong, cô sẽ không sợ bị Đào Hải Trạch đe dọa!
Điểm thu hút nhất của “Trò Chuyện Cùng Bé” quý chính là ba đứa trẻ sinh ba, cùng với hai đứa trẻ sinh đôi, khuôn mặt giống hệt nhau, quả thực là đáng yêu gấp hai gấp ba lần, khiến khán giả đắm chìm trong sự dễ thương.
Bảy giờ bắt đầu phát sóng, mặc dù Đào Anh Thy biết ratings sẽ không thấp,
nhưng đây là lần đầu tiên cô làm người dẫn chương trình tiết mục, cho nên
đương nhiên là lo lắng cho thành tích của số đầu tiên.
“Trời ơi! Ratings cao quá! Cao hơn cả quý luôn!” Lâm Anh kích động hét lên. Người chung quanh đều nhìn họ, Đào Anh Thy nói: “Nói nhỏ thôi.”
“Tôi cố gắng!” Lâm Anh nắm chặt tay, kìm nén đến mức khuôn mặt vặn vẹo.
Đào Anh Thy nhìn con số liên tục thay đổi trên màn hình. Cô ở đây đã nửa tiếng, càng xem càng kích động. Giám đốc đài truyền hình vui vẻ đến mức không ngậm miệng lại được. Điều này chứng minh quý thứ hai cũng thành công, thậm chí còn thành công hơn cả quý i.
Nhìn bản thân mình trên màn hình TV, biểu cảm và động tác đều thể hiện sự bình tĩnh, chuyên nghiệp, nhưng Đào Anh Thy lại biết lúc mới ghi hình, cô đã căng thẳng đến mức nào. Mãi tới sau này mới dần dần thích ứng.
Sắp đến tám giờ, bọn trẻ con đang chơi chơi đùa ở chỗ máy bay. Bào
Điển vỗ tay: “Đã đến giờ rồi, chúng ta về nhà nhé? Cho dù ngày mai không cần đi học thì cũng phải đi ngủ
Bọn trẻ giả vờ không nghe thấy. Bảo Nam chạy vào trong máy bay, nhìn trái nhìn phải mà không thấy người mình muốn tìm. Bào Điển hỏi: “Sao vậy? Cháu muốn tìm cái gì?”
“Tìm ba!” Bảo Nam hung hăng nói: “Tại sao ba không chơi với bọn cháu? Cháu muốn tìm ba!” Nói xong, cậu bé xoay người chạy ra bên ngoài. Năm đứa bé cũng ném bản vẽ, đồ chơi để chạy theo Bảo Nam.
Bào Điển hiền lành nhìn chúng. E rằng sau khi trở về, ngài Hải Minh lại không được làm việc rồi. Nhưng ông không nỡ ngăn cản niềm vui của bọn trẻ.
Sau một tiếng “Rầm” vang lên, sáu đứa bé nối đuôi nhau lăn vào thư phòng.
“Ba oi ba!”
Thời gian yên tĩnh bị cắt ngang, Tư Hải Minh nhíu mày nhìn chúng. Bảo Nam hoạt bát ôm đùi Tư Hải Minh rồi trèo lên, thấy tiết mục chiếu trên máy tính, đôi mắt cậu bé sáng lên: “Mẹ!”
Sáu đứa bé đứng bên dưới cũng nhìn thấy.
“Mẹ ở trong máy tính!”
“Me!”
“Con muốn mẹ!”
“Me!”
“… Mẹ! Máy tính!” Bảo An kích động kêu.
Tư Hải Minh khép máy tính.
“Mẹ! Không thấy mẹ! Ba xấu xa, ba ngu ngốc, con không thích ba nữa!”
Bảo Nam gào lên.
Sắc mặt Tư Hải Minh khó coi: “Câm miệng!”
“Oa!!!” Sáu đứa bé cùng gào lên, cả thư phòng vang lên tiếng khóc của trẻ con, khiến Tư Hải Minh đau đầu, đành phải mở máy tính lên, tiếp tục phát sóng chương trình.
Thư phòng lập tức im lặng, chỉ có giọng nói dịu dàng ngọt ngào của Đào Anh Thy trong tiết mục vang lên. Sáu đứa bé nhìn không chớp mắt. “Mẹ!” Bảo An kích động chỉ vào máy tính.
“.. Mẹ.” Bảo My ròng ròng nước mắt.
Bảo Nam ngồi trên đùi Tư Hải Minh, năm đứa bé khác muốn cách mẹ càng gần nên đều trèo lên người Tư Hải Minh. Vừa trèo lên được một chút thì ngã xuống.
Tư Hải Minh vươn tay kéo từng đứa lên, sáu đứa đồi ngồi trước mặt anh, nhìn chằm chằm mẹ mình trong màn hình, đôi mắt rất đáng thương. Tư Hải Minh làm ghế ngồi cho sáu đứa, mãi tới mười phút sau mới kết thúc.