Trước khi bọn trẻ vào thư phòng, chương trình đã phát sóng được nửa tiếng. Vừa kết thúc, sáu đứa bé đều không thể tiếp thụ.
“Tại sao mẹ lại ở trong máy tính?” Bảo Vỹ nức nở.
“Mẹ ra đây…” Bảo Hân trề môi.
“Con còn muốn xem mẹ.” Bảo Long và Bảo My bắt đầu nức nở.
“Mẹ…” Bảo An buồn bã.
“Không được khóc. Các con nên đi ngủ.” Tư Hải Minh uy nghiêm nói.
Bảo Nam gào lên: “Con chỉ muốn mẹ! Muốn mẹ!” Còn vươn tay chọc màn hình máy tính như thể muốn lôi mẹ nó ra. Tư Hải Minh bế chúng xuống dưới, khép máy tính lại: “Đi ngủ.”
“Con không muốn ngủ!” Bảo Nam ồn ào.
“Con.. Con cũng không muốn ngủ” Bảo Long.
“Ba đừng ngủ.” Bảo Vỹ.
“Ngủ cùng ba mẹ.” Bảo Hân.
“Con muốn mę.” Bảo My nức nở. %D
“Mẹ!” Bảo An mong chờ nhìn ba.
Sáu đứa bé đứng dưới chân Tư Hải Minh, ngửa đầu nhìn anh, mỗi đứa đều có một biểu cảm, nhưng tóm lại là đều muốn mẹ.
Ban ngày chúng đã đòi gặp mẹ, vất vả lắm mới trấn an được, bây giờ vừa thấy mẹ lại tiếp tục đòi. “Đi ngủ trước.” Tư Hải Minh mỗi tay xách ba đứa, rời khỏi thư phòng, bất kể sáu đứa giãy dụa kiều gì cũng vô ích, cuối cùng bị ba xách về phòng mình, bắt phải đi ngủ.
Bởi vì tiết mục đạt được ratings cao nên chưa tới giờ, giám đốc sàn xuất bèn kêu mọi người đi quán bar. Đến tận nơi mới biết không phải là quán bar ngốn tiền kia, mà là một nơi khác. Đào Anh Thy thầm nghĩ, chắc mình không vào được đâu..
“Xin lỗi, cô không thể vào.” Người đi trước đều đã vào cửa, chỉ có mình Đào Anh Thy bị chặn lại.
Giám đốc sản xuất nghi hoặc: “Sao cô ấy lại không thể đi vào?”
Đồng nghiệp bên ngành giải trí nói: “Không hiểu sao mà lần trước cô Anh Thy mời đi chơi, nhưng cũng bị chặn ngoài cửa quán bar, kiên quyết không cho vào, mấy quán đều như thế. Cho nên về sau chúng tôi đổi thành đi ăn cơm.”
Giám đốc sản xuất nhìn Đào Anh Thy: “Còn có chuyện như vậy à?”
“Giám đốc, hay là mọi người đi chơi đi, tôi không đi vậy, vừa lúc tôi cũng muốn về nhà sớm.” Đào Anh Thy biết, trừ quán bar kia, không còn quán bar nào dám cho cô bước chân vào, hiển nhiên cô còn chưa được gạch tên khỏi sổ đen.
“Thế sao được! Cô là nhân vật chính, cô không đi thì còn gì nữa!” Giám đốc sản xuất kéo Đào Anh Thy sang một bên, hỏi: “Còn có nơi mà cô không đi được à?”
Đào Anh Thy sờ mũi, ông ấy nói chuyện rất có thâm ý.
“Tôi gọi điện thoại thử xem?” Đào Anh Thy hỏi.
“Được rồi, cô gọi đi.” Giám đốc sản xuất đi sang một bên.
Đào Anh Thy thật lòng không muốn làm họ cụt hứng. Đến quán bar kia thì không được, dù sao cũng là giám đốc sản xuất tự bỏ tiền túi mời mọi người. Nhưng Tư Hải Minh có chịu nghe điện thoại của cô không đây? Chỉ còn cách thử gọi xem sao…
Thế nên Đào Anh Thy đành phải kiên trì gọi điện. Không ngờ chuông mới vang lên mấy tiếng đã bắt máy, đối phương không lên tiếng. Đào Anh Thy kinh ngạc sững sờ, một lát sau mới tình táo lại, vội nói: “Đài truyền hình muốn đi ăn mừng ở quán bar, nhưng tôi bị chặn bên ngoài. Anh cho tôi vào được không? Tôi không muốn làm họ cụt hứng… Dù gì cũng hiếm khi liên hoan với đồng nghiệp, đúng không?”
“Hết rồi?”
“Hết..: Hết rồi.” Đào Anh Thy nói xong, đối phương lại không lên tiếng, cô kêu: “A lô… A lô?”
Đào Anh Thy xem màn hình điện thoại, thấy Tư Hải Minh đã cúp máy, cô tức giận cắn môi. Cho nên cô lại chọc giận anh ta rồi đúng không? Đúng là sớm nắng chiều mưa! Chẳng lẽ cứ phải bắt cô đồng ý dọn vào biệt thự Minh Uyển mới chịu cho cô vào quán bar sao?
“Đào Anh Thy, sao rồi?”
“Xin lỗi giám đốc, tôi không đi được rồi.”