Thay giày, đi đến ghế sô pha, ném ba lô xuống, rồi ngồi lên trên tấm ván xốp.
Ngồi đó suy nghĩ điều gì đó.
Ngay cả biểu hiện của cô cũng không thể thoát khỏi sự giám sát.
Điều Đào Anh Thy nghĩ là cô sẽ đến chỗ của Đào Hải Trạch muộn một chút, chẳng phải nói định đưa rượu cho Tư Hải Minh uống sao?
Thật là buồn cười, Tư Hải Minh thiếu rượu sao? Nhưng cô không thể làm tan nát tấm lòng của Đào Hải Trạch đúng chứ? Đêm hôm qua, cô không xem camera phòng làm việc.
Đào Anh Thy lấy điện thoại di động ra, rồi xem danh bạ được lưu tự động.
Trong video, Đào Hải Trạch đã đến phòng làm việc, thế nhưng ông ta lại không làm điều gì bất thường cả Nói chuyện với Đào Sơ Tâm được khoảng nửa tiếng, nghe không rõ nói gì, nhưng cũng biết là chuyện liên quan đến công ty.
Công ty mới khai trương nên rất bận rộn! Nửa đêm canh ba, Đào Hải Trạch cũng không bao giờ xuất hiện nữa Văn chưa nhìn thấy chiếc USB kia.
Có nghĩa là Đào Hải Trạch vẫn chưa đặt USB trong phòng làm việc.
Tạm thời chưa đặt, lại bị Xa Huệ Anh dọa cho một cái mà đổi vị trí chăng? Vậy thì nó sẽ được đặt ở đâu? Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Đào Anh Thy.
Nhìn thấy lại là Đào Hải Trạch, cô liền phớt lờ, ném điện thoại sang một bên rồi đi vào phòng.
Đi được nửa đường, không biết vì sao mà Đào Anh Thy lại có cảm giác lạnh cả gáy, như có ai đó đang nhìn chẩm chằm sau lưng cô.
Cô nhìn xung quanh, không có chỗ nào có vấn đề cả mà? Đào Anh Thy tự hỏi sao mình lại có phản ứng kỳ lạ không thể giải thích được như vậy.
Không suy nghĩ nhiều, cô về phòng nghỉ ngơi.
Tư Hải Minh tắt video đi, rồi lên tiếng dặn dò tên tài xế: “Đi đi” Lúc này chiếc Rolls-Royce rời khỏi khu chung cư.
Lúc sáu giờ, Đào Anh Thy mới đến chỗ ở của Đào Hải Trạch.
Nghe thấy cô trở lại, Đào Hải Trạch vội vàng bày ra bình rượu ngon như báu vật, hỏi: “Thế nào? Rượu này cũng không tồi chứ? Con có thể không nghiên cứu nhiều về rượu, nhưng Tư Hải Minh có thể dễ dàng biết ngay từ cái nhìn đầu! Ba đã tốn không ít công phu để có thể làm ra được. Có tiền cũng chưa chắc mua nổi đâu! ”
“Thật vậy sao? Rượu ngon như vậy, sao ông không giữ lại mà uống đi?”
“Nếu là người khác thì ba không nở cho đi, còn Tư Hải Minh thì khác.”
“Nếu cứ đà nhà như vậy, khi Tư Hải Minh nhìn thấy chai rượu này mà vui mừng thì sẽ cho con khu Tây Nam rồi” “Anh Thy à, lần này đều nhờ con cả đấy!”
“Không sao” Đào Anh Thy nhìn chăm chắm vào hộp rượu được đóng gói mà nói: “Lần này nhất định sẽ làm được”
Nghe xong thì trong lòng Đào Hải Trạch tràn trề mong đợi: “Nếu thật sự thành công, thì ba rất biết ơn con đấy!”
“Biết ơn thế nào…?”
“Hả?” Đào Hải Trạch bị câu hỏi của cô làm cho sững sờ: “Dù sao tiền mua xe và nhà cũng không thành vấn đề, tăng cổ phần lên một chút để cho con tham gia vào việc quyết định chính sách của công ty!”
Đào Anh Thy vui vẻ cười, nhưng trong lòng lại thấy lạnh lẽo.
Tiền xe và tiền nhà? Tăng giá cổ phiếu? Ngại quá, tôi muốn tất cả cơi Sáng sớm hôm sau Đào Anh Thy thức dậy, nhưng không thấy ai khác ngoài cô, chỉ có Đào Sơ Tâm đang ngồi trên ghế sô pha, hình như cô ta đã có chuẩn bị trước “Anh Thy”
Đào Anh Thy bước tới không chút lảng tránh: “Tìm em có chuyện gì sao?” Đào Sơ Tâm ngẩng khuôn mặt thanh tú của cô ta lên.
Đào Anh Thy nhìn và tự nghĩ, làm thế nào để vẽ nên một khuôn mặt hấp dẫn lòng người như thế này? Kiên nhấn thật đấy.
“Anh Thy, người hầu đều đang bận việc khác rồi, móng tay của chị mới vừa làm ngày hồm qua, sợ đau quá. Em có thể rót giùm chị ly nước được không?”
“Được!” Đào Anh Thy lập tức đồng ý: “Chờ em một chút.” Đào Sơ Tâm nhìn hình dáng không khỏi có chút gánh nặng tâm lý của Đào Anh Thy, trong mắt lóe lên một âm mưu.
Ở nhà Đào Anh Thy chỉ thích hợp làm việc của người hầu.
Lần trước cô nhờ Xa Huệ Anh rót nước trái cây, sau này Đào Sơ Tâm đã biết được.
Không lâu sau, Đào Anh Thy cầm một chiếc cốc trên tay trái, còn tay phải cầm một cái ấm Tử Sa “Em bỏ trà vào chưa?”
Đào Sơ Tâm hỏi: “Chị chỉ cần nước trắng thôi.” Đào Anh Thy ngồi xuống ghế sô pha và nói: Em đã cho muối vào nước rồi, buổi sáng bụng đói uống thêm một ít nước pha muối sẽ tốt cho sức khỏe. Còn nữa, chị uống nước nóng thì hợp hơn đấy”