Đào Anh Thy không hề có chút hối hận nào, cô nhìn ông ta: “Như vậy đã là rất kiềm chế rồi”
Con..” Đào Hải Trạch cứng họng, “Hơn nữa, cái tát này không phải chỉ vì bản thân tôi đâu, mà còn vì ông nữa”
“Vì ba sao?”
Ở rể chắc hẳn không dễ chút nào đúng không? Suốt ngày bị vợ mình quản thúc, lúc nào cũng bị nhìn chăm chằm như tội phạm, thậm chí đến một cơ hội để thở dốc cũng không có. Đối với ba, bà ta không phải làm loạn thì là đánh mắng, lần này coi như con xả giận cho ba thôi! Đào Hải Trạch như bị người ta đâm vào chỗ đau lòng, ông ta đẩy gọng mắt kính lên, qua tròng kính có thể thấy được ánh mắt hung tàn vốn có của ông ta.
Đào Anh Thy xoay người, nhìn thẳng vào mắt ông: “Lẽ nào cả đời này ba muốn bị Xa Huệ Anh đè đầu cưỡi cố suốt sao? Cũng đúng, khu Tây Nam có tiền đồ mà, con đường phía trước rộng mở, ba không cần phải nhìn sắc mặt kẻ khác mà sống nữa.
Nhưng tại sao cứ phải là mảnh đất kia mới được chứ, không tiếc phải uy hiếp con gái mình, bằng mọi giá phải lấy cho bằng được, còn không phải vì nghẹn uất muốn vùng lên à.
Ba, nói cho cùng chúng ta mới là người một nhà. Ba thật sự cho rằng Đào Hải Hùng và Đào Sơ Tâm sẽ đối đãi với ba như một người ba à?
Một người ngoài cuộc như con nhìn vào cũng có thể thấy rõ ràng không có khả năng đó! Ba muốn cái gì cứ nói với con là được, lẽ nào uy quyền của Tư Hải Minh đứng sau con còn không bằng Xa Huệ Anh sao hả?
Con biết, ngay từ đầu là do con kiên quyết không muốn gặp ba, con hận ba. Nhưng bây giờ nhìn cuộc sống của ba không được viên mãn, tất nhiên là con cảm thấy không thể buông bỏ rồi.
Mỗi người có một cuộc sống khác nhau, đều có một mặt bất đắc dĩ không thể nói ra, điều này con có thể hiểu được.”
Vẻ mặt Đào Hải Trạch vô cùng bi ai, ông nhìn về phía xa xăm: “Con nói không sai, tái hôn với Xa Huệ Anh, một thiên kim tiếu thư nhà giàu, trong mắt người khác ba chỉ là một thằng con rể hám tiền nhà họ, bị biết bao nhiêu người chế giễu, cười nhạo.
Để được nhà họ Xa tin tưởng, tín nhiệm, hẳn cũng chỉ có mình ba biết được bản thân đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức! Vốn dĩ, sau này gặp lại con, ba muốn nhờ con giúp đỡ nhưng con từ chối, vậy nên ba chỉ có thể tìm đến dì Hà của con, cái chết của bà ấy chỉ là ngoài ý muốn nhưng ba vẫn cảm thấy rất hối hận, nếu như ba biết bà ấy sẽ chết, chắc chắn ba sẽ không bao giờ làm ra những chuyện như vậy, ba thật sự thương bà ấy. ”
Đào Anh Thy chịu đựng sự khó chịu của bản thân đối với ông ấy, cô nói: “Nếu như con không hiểu ba, vậy không cần phải nói tâm tư trong lòng ra nữa. Tư Hải Minh bên kia chắc chẩn sẽ giúp ba.
Sao ba không nghĩ một chút xem nếu như không có con thì ba có thế đặt chân ở thành phố này sao?”
“Cái này ba vẫn luôn rất rõ ràng, biết rõ nhất định con đã giúp một tay” “Sau này có một công ty ở thủ đô rồi, ba không cần cứ phải đến dỗ dành Xa Huệ Anh khắp nơi làm gì, con nhìn còn cảm thấy khó chịu giùm ba nữa.
Nhìn ba không giống chồng Xa Huệ Anh đâu, hai người cũng không giống người một nhà chút nào cả. Giống như ba ăn nhờ ở đậu nhà bà ta.
Đào Hải Trạch bị con gái nói như thế, làm sao có thể không khó chịu được chứ, ông nói: “Để con thấy chuyện cười của ba rồi”
Con không cười ba, con chỉ muốn giúp ba thôi”
“Anh Thy à, con hiểu ba hay thiên vị ba cũng được. Như con đã nói đó, hai ta mới thật sự là cha con, là người một nhà Đào Anh Thy thấy ông nói xong hết mới chuyển chủ đề sang thứ cô mà quan tâm: “Nếu con đã giúp ba như vậy, có phải ba cũng nên giúp lại con chút không?”
“Con cần ba giúp sao? Con nói đi, nhất định ba sẽ giúp con”
“Vậy mẹ ruột của con là aï?”
Ánh mắt sắc bén của Đào Anh Thy nhìn thẳng vào ông, Đào Hải Trạch không ngờ cô lại hỏi chuyện này, ông nói: “Thật ra mẹ con vẫn còn sống, chỉ là sau khi sinh ra con thì bà ấy đã đi theo gã đàn ông giàu có sang nước ngoài sống rồi. Cho nên ban đầu ba hận bà ta, đem mọi thù hận đó phát tiết lên người con.
Bây giờ ngẫm lại, nếu như không phải bà ấy phản bội ba, chắc hẳn ba sẽ không tệ bạc với con đến thế nhỉ? Là một người đàn ông, bị vợ mình phản bội đi ngoại tình, đúng là chuyện không thể nào chấp nhận được mà.
Đào Anh Thy kích động hỏi ông: “Ba có ảnh của bà ấy không? Con định đi tra một chút tin tức, con muốn hỏi bà ấy vì sao lại bỏ con, không quan tâm đến con, ngay cả một cú điện thoại cũng không có!”
“Anh Thy, ba xin đau lòng nên đã đốt hết mọi thứ có liên quan đến … trước đây ba vô cùng bà ấy, ngay cả ảnh của bà ba cũng đốt sạch. Con không cần phải tìm, không cần phải hỏi bà ấy, một người phụ nữ như vậy sao có thể đáng để con phải bỏ bao nhiêu công sức ra đâu chứ” Đào Hải Trạch đáp lời cô.