Lẽ nào sau lần nôn ra máu đó cơ thể anh xảy ra vấn đề gì sao? “Cũng không biết được, cũng có thể là chết rôi!” Liêu Ninh độc địa nói.
Đào Anh Thy cắn môi, cảm giác đau đớn truyền tới thân kinh mới khiến cô buông lỏng: “Bà tìm tôi là để nói những việc này?”
“Mẹ có lòng tốt mới nói với con, con còn không chịu cảm kích?”
“Với tôi mà nói đây cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì” Đào Anh Thy nói xong, liền ngắt điện thoại.
Liêu Ninh cười lạnh, tôi chỉ là muốn cô không sống yên ổn ngày nào mà thôi.
Cúp điện thoại, Đào Anh Thy liền ngôi không yên mà đứng dậy.
Tư Viễn Hằng xảy ra chuyện rồi sao? Lúc đầu cô đã nhờ Tần Diễm My đi tìm Tư Viễn Hằng, chắc là đã tìm được rồi chứ?
Tân Diễm My từng nói, do dự thiếu quyết đoán làm tổn thương người khác vô cùng. Điều này nói rõ cô ấy có tự tin chữa trị cho Tư Viễn Hằng!
Đào Anh Thy lại càng không muốn làm tổn thương Tư Viễn Hằng, vậy nên, cô không dám đi tìm anh! Nghĩ đến điều gì, cô câm điện thoại kiểm tra xem tình hình gân đây của Tần Diễm My, phát hiện chẳng có tin tức gì. Đang quay phim hay là làm gì thế? Bởi vì có một số đoàn làm phim yêu cầu giữ bí mật.
Thế nhưng là một ngôi sao nổi tiếng, cũng không thể nào hoàn toàn không xuất hiện được chứ? Đào Anh Thy rất muốn gọi điện thoại cho Tần Diễm My, nhưng cuộc gọi lần trước của Tần Diễm My, tâm trạng cô ấy không tốt có chút bài xích cô, khiến cô rất chần chừ.
Hơn nữa cô gọi xong rồi thì sẽ thế nào? Cô và Tư Viễn Hằng vẫn có thể có tương lai sao? Trước đây cô tỏ ra lòng dạ sắt đá chẳng phải vì muốn cắt đứt mối quan hệ giữa mình và Tư Viễn Hằng hay sao?
Đào Anh Thy dưới sô pha ngôi, ôm đầu, đừng nghĩ nữa, Tư Viễn Hằng không có việc gì đâu, nếu có Tần Diễm My đã đến mắng cô rồi…
Trong trường học, những đứa trẻ khác đều đang chơi đùa vui vẻ, chỉ có sáu đứa trẻ này tỏ ra không hê hứng thú.
Tư Thái Lâm chạy tới: “Sao mà đáng yêu thế này? Không muốn cùng chơi với cậu sao?” Bảo Vỹ nói: “Con không chơi cùng với cậu được, con muốn tìm mẹ cơ!” “Đúng vậy, mẹ cơ!” Bảo Long nói.
“Mẹ… Không thấy mẹ đâu hết… Bảo Hân ấm ức.
Tư Thái Lâm bước đến nắm lấy tay cô bé: “Bảo Hân đừng sợ, có cậu ở đây! Cậu có thể mang con đi tìm mẹt” “Cậu biết mẹ ở đâu ư?” Bảo Nam hỏi.
“Cậu biết, mẹ cậu từng nhắc qua, ở đài số bốn!” Tư Thái Lâm nói “Cậu có thể đưa con đi!” Sáu đứa bé nhất thời mắt sáng lên nhìn Tư Thái Lâm.
Tư Thái Lâm rất có cảm giác thành tựu, mặc kệ như thế nào, cậu cũng đều là cậu của đám trẻ dễ thương này! “Đáng tiếc… Tiếc là ba không cho phép con đi tìm mẹ… Bảo Vỹ trông rất thất vọng.
“Không sao đâu! Chúng ta lén đi là được! Nhất định có thể tìm được chị ấy!” Tư Thái Lâm nói.
“Ừm Ừm!” Bảo An vô cùng tin tưởng gật đầu.
Vì thế bảy đứa bé chạy ra khỏi trường học.
Muốn làm theo phương thức hành động của lần trước.
Nhưng lúc tìm được nơi đó, lại phát hiện chẳng có tí động tĩnh nào.
Sau đó lại tiếp tục chạy về hướng trường học.
Nơi đó có cửa lớn, còn có bảo Bảy đứa trẻ nhìn bảo vệ đang đứng nói chuyện điện thoại ở bên ngoài, vội đưa chân ngắn gạt sang bên cạnh mở cửa nhỏ rồi chạy.
Từng đứa từng đứa đều đi ra ngoài.
Bảy đứa trẻ từng có kinh nghiệm chạy trốn một lầm, gan cũng lớn hơn nhiều.
Sau khi rời khỏi, bảy đứa trẻ xếp thành hàng đi trên đường.
Đi bộ đến vị trí trạm xe buýt, vừa lúc một chiếc xe buýt chạy đến “Kia kìa!” Bảo Nam phát hiện ra điều gì, kích động chỉ vào hướng xe buýt.
Trên xe buýt có một tấm quảng cáo lớn, không phải tuyên truyền cho chương trình “Trò chuyện cùng bé ” mà là áp phích của một chương trình truyền hình thực tế Hấp dẫn Bảo Nam không phải tấm áp-phích, mà là do nó là của đài truyền hình Tiên Phong.
Giống hệt với logo đài truyền hình của mẹt Bảo Nam chạy tới, đi theo một người phụ nữ ba mươi tuổi đứng trước leo lên xe buýt.
Người phụ nữ này đã chú ý thấy.
Nhìn thấy đứa bé đáng yêu thế này, nhất thời không nhịn nổi, đem Bảo Nam lên xe.
Không ngờ được sau đó còn đi chung với cả một đám trẻ, đứa nào cũng mũm mĩm như chim cánh cụt, rất dễ thương! Thấy bọn trẻ lên xe quá tốn sức, cô ấy bèn giúp kéo từng đứa lên hết trên xe.