Dường như chỉ cần anh chậm một chút, Tư Hải Minh đứng ở phía sau sẽ trực tiếp bẻ gãy tay anh! Bầu không khí cả văn phòng vô cùng áp lực và đáng sợi Nhưng như thế cũng chỉ vì anh quá quan tâm sáu đứa trẻ đáng yêu kia thôi.
Nếu thật sự xảy ra chuyện gì không hay, thì anh sẽ rất hối hận.
Theo dõi camera nhìn thấy bảy đứa trẻ nhân lúc bảo vệ không chú ý liên chuồn ra ngoài, một đám mấy đứa nhóc mũm mĩm lần lượt xuất hiện, chạy ra bên ngoài.
Sau đó thì leo lên xe buýt.
Dọc theo lộ tuyến của xe buýt cho đến khi xuống xe.
Lúc nhìn thấy bảy đứa trẻ bị một người phụ nữ đưa đi, ánh mắt Tư Hải Minh lạnh lẽo, anh nhìn chằm chằm vào video trên màn hình, dường như muốn nghiền người phụ nữ kia thành tro! Mãi cho đến khi đến trước cửa đài truyên hình Tiên Phong, người phụ nữ đưa bảy đứa trẻ vào trong, vẻ mặt đáng sợ của Tư Hải Minh mới dịu đi một chút.
Chương Ví nói: “Xem ra người phụ nữ này là có lòng tốt. Có lẽ bọn nhỏ nhớ mẹ lắm rồi, cho nên mới từ trường học chạy đến đây.
Tư Hải Minh đi đến cửa sổ trong suốt nhìn xuống đất, dáng người anh thon dài rắn chắc, nâng tay xoa xoa lông mày, thả lỏng cảm xúc căng thẳng.
Lúc biết được mấy đứa trẻ không thấy ở trường nữa, khoảnh khác đó thật sự quá hoảng loạn.
Trách anh quá tàn nhẫn ư? Lẽ nào đây không phải là lựa chọn của Đào Anh Thy sao? Anh đã cho cô cơ hội, đã nhiêu lần hạ nguyên tắc của mình xuống, cho phép cô thử thách giới hạn của mình!
Chương Vĩ khép máy tính, đứng lên, cung kính nói: “Ngài Hải Minh, bây giờ tôi sẽ đưa bọn nhỏ vê!” “Điều tra người phụ nữ kia một chút” Tư Hải Minh trầm giọng nói, cổ họng có chút đè nén.
“Vâng.” Chương Vĩ hiểu được, lại mở máy tính, theo lộ tuyến điều tra người phụ nữ tốt bụng kia.
Một lát sau, Chương Vĩ câm điện thoại gọi hỏi, sau khi tìm hiểu rõ ràng thì cúp điện thoại, báo cáo lại tất cả những gì mình tra được: “Ngài Hải Minh, người phụ nữ kia đến bệnh viện, hỏi thăm tình hình từ bệnh viện thì cô ta có người thân bệnh nặng nguy kịch, cần phải ghép tủy, bởi vì chi phí phẫu thuật là , tỷ vẫn chưa giao được nên tính mạng như chỉ mành treo chuông.
“Nộp tiền giúp cô ta, nặc danh” “Ngài Hải Minh là doanh nhân từ thiện nhiêu nhất mà tôi từng gặp qua, có một không hai. Chương Vĩ nghiêm túc khen ngợi.
“Không cần báo cho trường học, để bọn họ tự tìm đi” Tư Hải Minh phải làm bọn họ hiểu rõ một chút cái gọi là từ thiện.
“..Vâng” Chương Vĩ sờ sờ gáy, nhìn về phía ngài Hải Minh đang im lặng, cũng không nói tiếp đề tài vừa nãy, anh nói: “Ngài Hải Minh, nếu như không còn gì nữa, tôi xin phép ra ngoài trước.”
Ngài Hải Minh rõ ràng đã biết sáu đứa trẻ đi đến đài truyền hình Tiên Phong mà vẫn cố ý cho đi, Chương Vĩ trong lòng đã rõ rời khỏi văn phòng.
Người phụ nữ đi vào phòng bệnh, nhìn thấy bác sĩ, vội hỏi: “Tình trạng của ba tôi không tốt sao?” Bác sĩ nói: “Có thể mổ được rồi, thời gian phẫu thuật chúng tôi đã sắp xếp vào chiều nay.”
Người phụ nữ vô cùng kinh ngạc, nói: “Nhưng mà… Nhưng mà tôi còn chưa gom đủ tiền… thiếu môt chút nữa… chờ một chút được không? Tôi sẽ gom đủ tiền!” Xem vẻ mặt của cô hẳn không chỉ là thiếu một chút, mà là thiếu rất nhiều.
Làm sao gom đủ tiền cô không rõ, cô chỉ biết là phải cho ba khám bệnh, không thể rời khỏi bệnh viện! Rời khỏi bệnh viện sẽ không thể nào sống được!
“Yên tâm, đã có người giúp mọi người nộp tiền phẫu thuật rồi” “Cái gì? Ai vậy?” “Không biết nữa, là nặc danh” Cô nhìn người đàn ông đối diện gầy trơ xương đang năm trên giường, không ngờ tới còn có chuyện như vậy…
Đương nhiên, có người vui mừng, cũng có người buồn bã.
Hiệu trưởng đang bôn ba khắp nơi tìm bọn trẻ, e là con của ông mất tích cũng không khiến ông hoang mang sợ hãi như thế! Toàn bộ giáo viên và bảo vệ của trường học đều chạy đi tìm, báo cảnh sát, cảnh sát lúc đâu nghe đứa trẻ mất tích là con của Tư Hải Minh, người quyền lực nhất thành phố, còn tưởng rằng hiệu trưởng đang nói hưu nói vượn. Bởi vì chưa từng nghe nói Tư Hải Minh có con bao giời Nhưng xem hiệu trưởng sợ tới mức giống như sắp chết đến nơi, đành phải xin ý kiến lãnh đạo, lãnh đạo gọi điện thoại đến tập đoàn Vương Tân.