Có sốt cà chua hay không?”
Đào Anh Thy gửi tin nhắn trả lời xong thì thấy không còn động tĩnh gì nữa.
Vậy là đã lời nghe đề nghị của mình đi tìm người băng bó vết thương rồi chứ! Còn cần người khác đề nghị nữa sao? Không phải là nên nghĩ đến điều đó trước hay sao? À, cũng có thế là khi băng bó thì Tư Hải Minh tiện thể thông báo cho cô một tiếng.
Hắn là như vậy…
Đỉnh một tiếng, lại có tin nhắn được gửi tới điện thoại.
Vấn là Tư Hải Minh gửi tới.
Đào Anh Thy mới hé miệng nhỏ ra còn chưa kịp cẩn gà rán một cái thì cứng lại ở đó.
Khiếp sợ nhìn hình ảnh được gửi tới.
Trên mặt đất toàn là máu! Một vũng lớn! Làm sao lại nghiêm trọng như vậy? Đây mà là vết thương vỡ ra gì chứ? Là giết người thì đúng hơn! Đào Anh Thy không hề nghĩ ngợi, cầm lấy túi xách bên cạnh lên xông ra khỏi nhà.
Tư Hải Minh làm cái quỷ gì vậy? Không phải đang xử lý vết thương sao? Tại sao lại có nhiều máu như vậy! Giờ phút này, trên đường có chút kẹt xe, Đào Anh Thy thỉnh thoảng nhìn đồng hồ, đi nửa ngày mà mới được có mấy phút.
Khi nào mới có thể đến biệt thự Minh Uyển? Đào Anh Thy dán vào cửa sổ xe, suy nghĩ, mình nôn nóng như vậy làm gì? Sự an toàn của Tư Hải Minh cần cô để ý đến vậy sao? Cô đã quên sự kinh khủng của người đàn ông này rồi sao? Không không không, cô vẫn phải nóng nảy, dù sao anh cũng là ba của sáu đứa nhỏ, không có ba thì cũng quá tàn nhân với sáu đứa nhỏ! “Cô Đào, nếu như cô rất vội mà nói, không băng đi một con đường khác. Tôi nghĩ, hản là ngài Hải Minh sẽ không ngại” Lái xe nói gì mà có liên quan gì đến Tư Hải Minh?”
Đào Anh ý ông là Đại lộ phía Đông? Nhưng Thy bị lái xe nói cho hồ đồ rồi.
“Cô không biết sao? Con đường đó thuộc về tập đoàn Vương Tân, cũng là con đường tư nhân thuộc quyền quản lý của ngài Hải Minh.
Lúc đầu tôi cũng không biết, sau này tôi muốn đi bên đường đó nhưng lại không được đi qua mới biết” …’ Đào Anh Thy trợn mắt há hốc mồm.
Tư Hải Minh mua cả một đại lộ? Khó trách lần trước trên đường không có bất kỳ chiếc xe nào, hóa ra… chuyện này làm cho người ta quá chấn động rồi! Chà, về sau nếu ai nói câu đường này là nhà anh mở sao! Chắc hẳn chỉ có Tư Hải Minh mới có tư cách trả lời chứ! Đúng là nhà anh mở! Xe đi vào biệt thự Minh Uyển, Đào Anh Thy bước từ trên xe xuống, nhanh chóng chạy vào sảnh lớn.
Khi nhìn thấy bóng dáng màu đen ngồi trên ghế sa lon trong sảnh lớn thì cô vội dừng bước, kinh ngạc, cô với Tư Hải Minh bốn mắt nhìn nhau.
Đào Anh Thy hơi dừng bước rồi lại đi lên, ánh mắt rơi vào bàn tay đã băng bó hoàn chỉnh của Tư Hải Minh, đầu óc hơi choáng váng, vậy là không sao chứ? “Sao em lại tới?”
Tư Hải Minh lạnh nhạt hỏi.
Không hỏi cũng được, vừa hỏi thì khóe miệng Đào Anh Thy hơi co rút: “Anh gửi hình ảnh như vậy cho tôi, tôi có thể không đến sao?”
Cô không nhìn thấy bất kỳ vết máu nào, dọn dẹp sạch sẽ rồi sao? “Là em lo lắng cho tôi hay là em bị tôi hù dọa?”
Giọng Tư Hải Minh trầm thấp, đôi mắt đen thâm trầm nhìn cô.
Đào Anh Thy bị anh hỏi tới hoảng hốt, cô biết nên trả lời như thế nào? Nói tôi rất lo lắng cho anh? Đúng vậy, anh cũng gửi hình ảnh như thế, không lo lắng mới là không bình thường! Nói không lo lắng? Có vẻ như là cô còn không có lá gan đó! “Lo lăng là bình thường, điều này còn cần hỏi sao? Nhiều máu như vậy!” Đào Anh Thy dùng lý lẽ để biện hộ cho sự chột dạ của mình. “Hơn nữa, ‘bị hù’ còn nghiêm trọng hơn “o lằng’ nhiều! Không phải sao?”
Tư Hải Minh không nói một lời, có vẻ như đang suy nghĩ xem câu trả lời của cô có khiến cho anh hài lòng hay không.
“Anh không sao thật chứ?”
Đào Anh Thy cẩn thận cẩn thận hỏi: “Nhiều máu như vậy, gọi viện trưởng Hạ đến chứ? Sẽ không… bị tàn phế luôn chứ?”
… Bắt em lên giường vẫn không thành vấn đề, có muốn thử một chút hay không?”
Giọng Tư Hải Minh trầm thấp như rít qua kẽ răng, trong giọng nói tràn ngập nguy hiểm.