Không muốn thử!” Đào Anh Thy lui lại một bước, vẻ mặt đề phòng. Có máu thịt be bét hay không cô không biết, nhưng chắc chắn sẽ bị Tư Hải Minh đạt được! “Tuy nhiên sao tay của anh lại ra nhiều máu như vậy? Làm cái gì?”
Cầm vật nặng” Lấy cái vật nặng gì mới có thể chảy nhiều máu như vậy? Đào Anh Thy tuy tỏ vẻ hoài nghỉ nhưng không có chứng cứ, hơn nữa trên tấm ảnh đúng là máu, là máu nhỉ.
Đào Anh Thy nhìn lên trên lầu một chút: “A, nếu không còn chuyện gì, vậy tôi đi xem sáu đứa nhỏ một chút..”
Nói xong, quay người đi tới chỗ thang máy.
Ánh mắt Tư Hải Minh dõi theo cô, tâm trạng không tệ.
Trong phòng, trên giường lớn, sáu đứa nhỏ đã nằm ngáy o o, cái bụng nhỏ tròn trịa được đắp lên một chiếc chăn nhung.
Đào Anh Thy vừa nhìn thấy sáu đứa nhỏ đáng yêu thì tâm hồn thiếu nữ tràn lan, bổ nhào qua, ôm rồi hít mấy hơi sâu, mùi sữa, khiến cho cô hít tới thiếu không khí, đầu choáng váng.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Cửa không khóa, quản gia Bảo Điển xuất hiện ở bên ngoài: “Cô Đào, ngài Hải Minh gọi cô xuống dưới cùng ngài ấy dùng bữa tối” … Anh ấy vẫn chưa ăn cơm sao?”
Đào Anh Thy kinh ngạc.
“Ngài Hải Minh tương đối bận rộn, còn chưa kịp ăn” Quản gia Bảo Điển cười cười.
Đào Anh Thy nghĩ, thật là khéo, gà rần cô cũng chỉ ăn mấy miếng thì đã chạy tới đây! “Được, tôi xuống dưới ngay” “Vâng” Quản gia Bảo Điển quay người đi Đào Anh Thy không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem như là trùng hợp.
Dù sao Tư Hải Minh không có gần máy theo dõi ở trên người cô, sao có thể biết được cô có ăn cơm hay chưa đâu? Sự chú ý của Đào Anh Thy lại chuyển qua sáu đứa nhỏ, dáng vẻ lúc ngủ đều cực kỳ đáng yêu, khiến cô yêu thích không buông tay, không phải bóp gương mặt nhỏ nhắn mập mạp thì là bóp cái đùi đầy thịt của bọn nhỏ.
Không dám trì hoãn quá lâu, người nào đó chưa ăn cơm, cô không đi xuống sẽ lại không vuil Vào sảnh ăn, trên bàn đã bày biện rất nhiều món ngon.
Tư Hải Minh đang ngồi ở trước bàn ăn, không động tới bộ đồ ăn, một cái tay đặt lên bàn, ngón tay đang gõ nhẹ xuống mặt bàn, giống như là đang tính thời gian lấy mạng, khiến cho người ta sợ hãi.
Đào Anh Thy ngồi xuống, đồ ăn ngon khiến cho cái bụng lép xẹp của cô đói tới kêu vang lên.
Nâng mắt, chạm phải đôi mắt đen thâm trầm khó lường của Tư Hải Minh.
Trong lòng Đào Anh Thy căng thẳng, làm gì vậy? Không phải là cùng ăn với anh sao? Anh nhìn tôi chăm chằm làm gì? Chỉ muộn có một chút thôi, anh sẽ không so đo với con của mình luôn chứ…
Khí thế của Tư Hải Minh khiến cho áp suất trong phòng chợt hạ xuống, tuy nhiên giây lát lại trở nên tốt…
“Không ăn hả? Không ăn tôi ăn” Đào Anh Thy không khách sáo với anh, cầm lấy đũa bắt đầu gắp đồ ăn cho mình.
Tư Hải Minh thu tầm mắt lại, bắt đầu dùng cơm.
Quản gia Bảo Điển đứng ở cửa sảnh ăn nhìn vào bên trong, một ngày ngài Hải Minh ăn bữa tối hai lần, giống như là chạy đua vậy! Tại sao lại làm rườm rà như vậy chứ? Chỉ cần nói mình ăn rồi, chỉ muốn cho cô Đào nếm đồ ăn ngon thôi, vậy không tốt sao? Dù sao quản gia Bảo Điển vẫn cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Tối về?”
Tư Hải Minh bồng nhiên mở miệng.
Trong miệng Đào Anh Thy đang nhai miếng thịt bò ngon mọng nước, hơi sửng sốt một chút, nhìn về phía Tư Hải Minh đang bình tĩnh ngồi đó, nghĩ thầm, anh chắc chăn không phải anh biết rõ rồi vẫn hỏi đấy chứ? Ừm, về” Đào Anh Thy gật đầu.
Vê thì tôi đánh gấy chân của em!” Ánh mắt Tư Hải Minh sắc bén.
.,” Đào Anh Thy tỏ vẻ phiền muộn, anh còn có thể tàn nhẫn thêm một chút nữa không? Nuốt vào một miếng thịt bò cuối cùng, sờ cái bụng vốn phẳng lì giờ đã căng lên, nói: “Tôi ra ngoài đi một chút, ăn nhiều lắm! Anh từ từ ăn…”
Nói xong quay người đi thẳng ra ngoài.
Đào Anh Thy vây quanh chỗ khu vui chơi, nhìn thấy thân máy bay trắng như tuyết bị sáu đứa nhỏ vẽ lên rất nhiều kiệt tác tràn đầy nét vô tư và vui sướng của trẻ con.
Vừa đi vừa nghĩ, gần như có thể cảm giác được dáng vẻ đáng yêu của sáu đứa nhỏ khi vui đùa ở đây.
Điện thoại di động trên người vang lên.
Ai gọi cho cô? Nghĩ đến không phải là Đào Hải Trạch, nếu như cô không quay về, Đào Hải Trạch sẽ hỏi lái xe.
Lấy điện thoại cầm tay ra, nhìn thấy số điện thoại hiện lên là một dãy số xa lạ.