Khuôn mặt đoan trang của Đào Sơ Tâm hơi biến sắc. Đào Anh Thy nói như vậy, khác.
nào đang ám chỉ Đào Sơ Tâm chỉ đang làm bộ làm tịch là người phụ nữ mạnh mẽ độc lập mà thôi, thật ra lại là hạng trèo cao chỉ biết dựa dẫm vào người khác để tồn tại.
“Một người như Đào Hải Trạch tôi còn chẳng thèm xem ra gì” Đào Sơ Tâm khinh thường.
“Cho nên, rõ ràng cô biết ông ta đang ở nhà, mà còn dám ra những lời như vậy đúng không?”
Đào Anh Thy hỏi Đào Sơ Tâm trừng mắt nhìn Đào Anh Thy, dường như nhận ra được vấn đề, nhưng cô ta có thể thong dong điềm tĩnh làm được như vậy cũng đã giỏi lắm rồi.
“Ít nhất thì một đứa con gái như tôi cũng còn chân thành hơn cô, vì mục tiêu của tôi và ba đều giống nhau, còn mục tiêu của cô là gì chứ? Tôi đang nghĩ, mảnh đất phía Tây Nam sau này có lẽ sẽ cần tôi giúp đỡ trong tương lai đấy, đúng không?”
Vẻ mặt Đào Anh Thy tỉnh bơ nhưng trong lòng hơi có chút kinh ngạc, chuyển chủ đề nhanh đến vậy à? Bộ não của Đào Sơ Tâm mạnh hơn Xa Huệ Anh rất nhiều.
“Hay là tôi cho cô số điện thoại của Tư Viễn Hãng, cô tự mình nói với anh ta?” Đào Anh Thy hỏi Đào Sơ Tâm tỏ vẻ ngạc nhiên, bởi lẽ cô ta không có thông tin liên lạc của Tư Viễn Hằng, không đủ thân phận, cũng chẳng có tư cách để làm việc này.
Chỉ một thông tin liên lạc nhỏ bé cũng là quá xa vời đối với cô ta.
Cô ta quả thực rất hy vọng có được nó.
“Phụt
” Đào Anh Thy không nhịn được bật cười lớn.
“Cô cười cái gì vậy?” Đào Sơ Tâm định thần lại.
“Cô không nghĩ thật chứ? Hahal”
Đào Anh Thy cười hai tiếng rồi bỏ đi tôi sẽ đưa nó cho cô Biểu cảm của Đào Sơ Tâm chẳng khác gì một bảng màu, biến hóa khôn lường, trông vô cùng đặc sắc.
Đào Anh Thy trở về phòng ngả lưng lên trên giường, càng ngày càng cảm thấy ở đây.
không chịu nổi, mỗi giây đều là trở thành nỗi ám ảnh đối với cô.
Cô đột nhiên nhận ra ở biệt thự Minh Uyển còn thoải mái hơn ở đây gấp nghìn lần
Chỉ có thể ôm điện thoại di động, lật xem ảnh và video của sáu bé con để thỏa mãn lòng nhớ mong.
Không nhìn thì không sao, càng ngắm lại càng nhớ.
Đang lật xem những bức ảnh dễ thương của sáu đứa nhỏ, ngón tay cô chợt dừng lại.
Đào Anh Thy đang năm nghiêng bổng bàng hoàng trở mình, trong bức ảnh chụp Bảo Nam và Bảo An, còn Tư Hải Minh xuất hiện trong ống kính từ khi nào?
Tại sao cô không biết? Bối cảnh là ở công viên, Bảo Nam đang chơi rất vui vẻ, bên cạnh còn có Bảo An, ở đăng sau nó không xa chính là Tư Hải Minh
Tư Hải Minh rõ ràng là ở phía sau, nhưng hào quang của anh ta hoàn toàn che lấp hai đứa trẻ Bảo Nam và Bảo An, và cảm giác hiện diện của anh quả thật quá choáng ngợp
Có vẻ anh ta mới là trung tâm của bức ảnh.
Đào Anh Thy vắt óc suy nghĩ, cô đã chụp một bức ảnh như vậy từ khi nào chứ? Chẳng lẽ lúc cô chụp hình cho sáu bé con đã vô tình chụp được anh ta? Chắc là như vậy rồi
Nhưng khi nhìn thấy Tư Hải Minh, cô lại càng lo lắng hơn.
Tư Viễn Hằng và Đào Hải Trạch đã hình đã thành công tạo mối quan hệ hợp tác với nhau.
Không bao lâu nữa, Tư Hải Minh chắc chẩn sẽ biết…
Tình huống khó khăn trước mắt này cô nên giải quyết ra làm sao đây? Thực ra cô có thể vờ như không biết chuyện này mà, đúng không?
Dù sao cũng là Tư Viễn Hằng hợp tác với Đào Hải Trạch, có thể liên quan gì đến cô được chứ? Cô cũng chỉ là người ngoài cuộc mà thôi
Haha, chỉ e rằng ngay cả Xa Huệ Anh cũng không tin được cái cớ này
Đào Sơ Tâm nóng lòng muốn tìm ra khuyết điểm của cô, rồi cố hết sức để Tư Hải Minh biết được, sớm muộn cũng sẽ tự đào mồ chôn mình mà thôi. Đúng là đánh chết cái nết không chừa.
Khó khăn lắm mới khiến Tư Hải Minh cho phép đến biệt thự Minh Uyển thăm sáu đứa nhỏ, đừng có mà kiếm củi ba năm lại dùng một giờ vậy chứ?
Tư Hải Minh nắm chặt điện thoại di động, trong đầu cứ xoay xoay, ngập ngừng bấm số của Tư Hải Minh.
Lúc này Tư Hải Minh đang giải quyết công việc trong phòng làm việc, Chương Vĩ đang ngồi trên ghế sô pha.
Chương Vĩ đóng tài liệu lại và nói: “Còn một chuyện nữa…. Anh Hải Minh, Tư Viễn Hằng đã hợp tác với công ty của Đào Hải Trạch.”
Cả người Tư Hải Minh đột nhiên thay đổi, anh nhìn Chương Vĩ bằng ánh mắt nghiêm nghị, bầu không khí trong phòng làm việc bỗng dưng trở nên căng thẳng một cách đáng Sợ.
“Là chiều nay..” Chương Vĩ chưa kịp nói xong, điện thoại trên bàn đã rung lên Là điện thoại di động của Tư Hải Minh.
Màn hình lóe sáng, bên trên hiện ra thông báo, được ghi chú là “cục cưng” Chương Vĩ chú ý đến nét mặt tập trung của Tư Hải Minh, anh ta lập tức đoán ra ngay người gọi tới lúc này là ai.