Cả người Đào Anh Thy chấn động, trên ghế lập tức biến thành hầm băng, còn dọa người hơn lúc nấy rất nhiều
Theo bản năng nhìn vào ánh mắt của Tư Hải Minh, hàn khí từ trong xương cốt chui vào trong đầu, làm da đầu tê dại từng đợt
“Ngài Hải Minh đang dùng cơm, không muốn gặp bất kỳ ai, người không liên quan không được vào” Vệ sĩ không hề nhân nhượng cảnh cáo.
Đào Sơ Tâm bị ngăn lại ngoài cửa, vệ sĩ canh giữ chặt đến mức một con ruồi cũng không chui vào được.
Cô ta hình như cũng không quá quan tâm, không cho vào thì không vào, ôm tức giận xoay người rời đi.
Đào Anh Thy nghe thấy tiếng cao gót rời đi của Đào Sơ Tâm, nhưng vẫn chưa thể thả lỏng được.
Có đi xa không thì Đào Sơ Tâm cũng đã đạt được mục đích rồi.
Nếu không vì sao có chuyện như vậy, cô ta lại không gọi điện thoại nói với cô, mà nói ở đây? Rõ ràng nói cho Tư Hải Minh nghe.
Đào Anh Thy căng chặt thần kinh, cẩn thận gắp một miếng thịt bò bỏ vào trong chén Tư Hải Minh: “…Món này ăn khá ngon”
Áp suất trên người Tư Hải Minh lúc này cực kỳ thấp, len lỏi từng góc trong căn phòng.
Hoàn toàn làm lơ với sự chủ động của Đào Anh Thy.
Đôi mắt sắc bén như ưng nhìn về phía Đào.
Anh Thy, dường như muốn xuyên qua cô: “Không giải thích một chút, hửm?”
“Giải thích là che dấu… Không phải, tôi không gọi đâu, không tin anh kiểm tra điện thoại của tôi đi” Đào Anh Thy giấu nhẹm sự hoảng hốt của mình, hấp hối giấy giụa.
“Kiểm tra điện thoại của trợ lí em?” Sắc mặt Tư Hải Minh lạnh lẽo nhìn cô, lặng lẽ nhưng lại khiến người ta cực kỳ sợ hãi. .”
Đào Anh Thy bị dọa ngẩn ra, cô không tin Tư Hải Minh lại đặt máy nghe trộm trong điện thoại cô, không chuyện như vậy đã xảy ra từ sớm rồi
Cô dùng điện thoại của trợ lý để gọi, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra rồi? Vốn mọc răng khôn đã không thoải mái, còn gặp phải chuyện như vậy, cô không khỏi cảm thấy phiền muộn: “Con ngựa này phiên muốn chết…”
Hai mắt đen nhánh của Tư Hải Minh sửng sốt, híp mắt nguy hiểm nhìn cô: “Em vừa nói gì? Đào Anh Thy ý thức được bầu không khí khủng bố này, vội vàng sửa lại: “Tôi nói Đào Sơ Tâm phiền muốn chết, không phải nói anh đâu.”
Chuyện này… Đúng là tôi có gọi điện cho Tư Viễn Hãng, bởi vì muốn kịp thời ngăn bớt tổn hại vì chuyện hợp tác thôi, không có bất kỳ cảm xúc khác ở bên trong, chỉ vì muốn giải quyết chuyện này thôi
“Cho nên, tôi là người cuối cùng em nghĩ đến” Mắt Tư Hải Minh lạnh lùng nhìn cô, nói ra một câu khẳng định.
“Không phải, tôi không nghĩ như vậy
” “Tôi đã đổi điện thoại của em rồi, sao em còn biết cách liên lạc với Tư Viễn Hằng?” Tư Hải Minh tiếp tục ép hỏi.
Đào Anh Thy bị ép đến gần như không có đường lui, vừa buột miệng thốt ra nhưng lại mắc nghẹn trong cổ họng.
Cô nên nói sao đây? Nói mình chưa từng quên số điện thoại của Tư Viễn Hằng sao? Cho dù không phải cố tình, nhưng đụng phải vảy rồng của Tư Hải Minh thì cô vô tội cũng được gì chứ…
.. Tôi không lưu số của anh ta..” Đào Anh Thy vẫn trả lời, nếu không thì anh sẽ nghĩ trong lòng cô có chuyện mờ ám.
Tư Hải Minh không nói lời nào nhìn chằm chảm cô, dường như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Có thể hiểu ý trong câu trả lời của Đào Anh Thy như sau không lưu trong điện thoại, mà chỉ ghi nhớ trong đầu.
“Nhưng em và Tư Viễn Hằng thật sự không có gì cả, đều là quá khứ rồi.
“Ăn cơm” Tư Hải Minh lạnh nhạt cắt ngang Đào Anh Thy, tiếp tục ăn cơm, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
Đào Anh Thy lo sợ bất an, không biết tình huống lúc này.
Cô cũng không đơn thuần đến mức cho rằng chuyện này có thể qua đi như vậy
Nhiệt độ của chiếc ghế như hầm băng, bầu không khí đáng sợ không hề chuyển biến tốt đẹp hơn
Cô lại cách Tư Hải Minh gần như vậy, đúng là phải đứng mũi chịu sào rồi
Cả người hoàn toàn không dám nhúc nhích
Đào Anh Thy không biết nên giải thích thế nào, tạm thời chỉ có thể vừa yên lặng ăn canh, vừa vắt hết óc nghĩ.
Lúc cô ăn đến chén canh thứ ba, giọng nói trầm thấp lạnh lùng của Tư Hải Minh vang lên: “Ăn cơm với tôi làm em khó nuốt như vậy sao?”