Đào Anh Thy nâng mắt, đối diện với đôi mắt thâm thúy của Tư Hải Minh thì yếu thế co lại, muỗng múc canh trên tay có một giọt canh rơi xuống bên cạnh Khuôn mặt ngơ ngẩn, yếu ớt nói: “Tôi đau răng.”
“Ăn cơm với Tư Viễn Hãng có đau răng không?” Đào Anh Thy cắn môi, người đàn ông này hoàn toàn không tin
Rảnh rỗi nên kiếm việc sao? Cô thật sự đau răng đấy, hiểu không? Hiện tại càng đau hơn
Dưới ánh nhìn của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy đành phải đưa miếng thịt vào trong miệng, đầu lưỡi đưa thịt sang một bên, nhai kỹ nuốt chậm.
Nhưng nếu như để ý kỹ thịt nhai nát nhưng vẫn đụng phải phần lợi sưng đỏ bên cạnh, đau đến mức Đào Anh Thy trực tiếp nuốt thịt xuống, không nhai nữa.
Sau đó để đũa lên trên bàn, nói: “Chuyện này rõ ràng là do Đào Sơ Tâm cố ý, cô ta muốn anh hiểu lầm tôi, không cho tôi thể diện, thậm chí khiến tôi biến đi thật xa, đến nơi không thế nào thấy nữa, anh không nhìn ra sao? Đúng, là tôi gọi điện cho Tư Viễn Hằng, nhưng cũng chỉ muốn xử lý chuyện này chứ không tư tâm gì cải Nếu có thể giải quyết chuyện này trước khi hợp tác thì vì sao một hai phải làm anh tức giận sai khi đã hợp tác chứ? Tôi thật sự ăn không nổi, anh ăn đi”
Đào Anh Thy nói xong, cũng mặc kệ Tư Hải Minh có hiểu lời cô nói không, dù sao cô đã giải thích rõ ràng như vậy rồi, lấy điện thoại ra tự mình chơi.
Cô biết giải thích như vậy căn bản không có chút tác dụng nào với người bá đạo có dục vọng chiếm hữu đáng sợ như Tư Hải Minh.
Càng đừng nói đến chuyện cô còn có nhớ rõ số điện thoại của Tư Viễn Hằng.
Cho nên, sau khi cô nói xong, bầu không khí cũng không tốt hơn, ngược lại càng thêm trầm trọng.
Lúc cô cúi đầu chơi di động, quai hàm của Tư Hải Minh căng chặt, cô sợ tới mức cả người cứng đờ, trong lòng hoảng loạn.
Hơi nhìn lên, tầm mắt của cô đối diện với ánh mắt rét lạnh của Tư Hải Minh.
Đào Anh Thy lo lắng sợ hãi, không phải anh sẽ làm gì với cô đó chứ? Cô lại sắp đổ máu rồi…
“Mở ra” ” Sự sợ hãi của Đào Anh Thy biến thành nghi ngờ, sau khi ý thức được anh có ý gì thì chậm rãi há miệng tròn ra.
Nghĩ thầm, đang nghỉ ngờ cô nói dối sao? Hay là… quan tâm…
Suy nghĩ nhỏ của Đào Anh Thy vừa chuyển động, lông mày đẹp lại nheo lại: “A, đau quá..”
Giơ tay che mặt mình lại: “Thật sự rất đau, mấy ngày nay chưa ăn được bữa cơm nào con, là dấu hiệu mọc răng khôn đó, còn chưa mọc nữa, lợi đang sưng đỏ..”
Tư Hải Minh liếc cô một cái, sắc mặt lạnh lùng không tốt lắm, nhưng rõ ràng tốt hơn lúc nãy rất nhiề.u
Đào Anh Thy chửi thầm, cô giải thích nhiều như vậy cũng vô dụng như đánh rắm, vậy mà đau răng lại có tác dụng sao?
“Đừng nói chuyện” Tư Hải Minh nâng hàm dưới của cô lên, mở đèn pin trong điện thoại ra rồi chiếu vào trong miệng Đào Anh Thy.
Hàm răng trắng sáng xinh đẹp, đầu lưỡi run rẩy đỏ bừng đáng yêu, vị trí răng khôn tận cùng bên trong hàm răng đã sưng đỏ, xung quanh lợi gần đó cũng sưng tấy
A..” Đào Anh Thy đau đến nhíu mày, đẩy tay Tư Hải Minh ra, che miệng, cực kỳ đáng thương: “Há miệng thôi cũng đau.. tôi thật sự không thể ăn, anh ăn đi
” “Răng đau còn mời tôi ăn cơm?” Tư Hải Minh hỏi, giọng nói trầm thấp, dường như bầu không khí đã bắt đầu ấm lại.
“Tôi không có gì để đổi cả..” Đào Anh Thy yếu ớt nói.
Ánh mắt Tư Hải Minh mang theo xâm lược nhìn cô, một lát sau đã gọi ông chủ nhà hàng tới, lại gọi những món ăn lỏng với nguyên liệu xa xỉ cho Đào Anh Thy lần nữa.
Không bao lâu đồ ăn đã được bưng lên, một bữa cơm của Tư Hải Minh cũng được đặc cấp.
Đào Anh Thy vừa ăn vừa đoán suy nghĩ của Tư Hải Minh.
Chắc là qua cơn mưa trời lại sáng nhỉ…
“Gòn đau không?” Tư Hải Minh nhìn chäm chăm cô, hỏi.
Đào Anh Thy hoàn hồn, vốn muốn lắc đầu nhưng tròng mắt chuyển động, nghiêm trang nói: “Vẫn hơi đau… nhưng không sao đâu, tôi có thể chịu đựng được