“Ưm..” Đào Anh Thy khẽ nhíu mày, bóng đen bao trùm làm cô sợ hãi: “Anh… anh làm gì thế? Tôi muốn tìm con.
Tư Hải Minh nằm lấy hàm dưới của cô, bá đạo nói: “Răng không đau nữa, có phải nên tính chuyện khác không? Hửm?”
Cả người Đào Anh Thy căng thẳng, phản ứng được anh muốn tính toán chuyện gì, không vui nói: ” tôi… tôi đã giải thích rõ ràng với anh rồi” Sao mà thù dai thế? Đã đến bệnh viện khám răng rồi mà
“Kể cả chuyện nhớ cách liên lạc với anh ta sao?”
“Cũng không thể trách tôi được? Phần sau số điện thoại của anh ta là bốn số tám, trừ phi tôi mất trí nhớ, nếu không sao có thể không nhớ được” Đào Anh Thy tỏ vẻ rất oan uổng.
“Không cho phép” Giọng nói Tư Hải Minh trầm xuống, cực kỳ lạnh lẽo: “Số của tôi là bao nhiêu?”
…” Đào Anh Thy kinh ngạc, trong đầu nhanh chóng nghĩ lại.
Sao cô biết số điện thoại của Tư Hải Minh chứ? Sao lại muốn khiến cô khó xử thế chứ. Bình thường cô đều liếc qua thôi, giống như những con số kia đáng sợ như Tư Hải Minh.
“Liên quan đến vận mệnh đêm nay của em” Ánh mắt Tư Hải Minh rất đáng sợ.
Đôi môi Đào Anh Thy run rẩy, chần chờ nói ra một dãy số.
Sau khi nói xong thì nhìn chäm chảm sắc mặt sâu không lường được của Tư Hải Minh, cẩn thận hỏi: “Đúng không?”
“Em cảm thấy sao?”
“Em không rõ lắm… Ưm” Đào Anh Thy còn chưa nói xong thì miệng nhỏ đã bị Tư Hải Minh cường thế hôn mạnh, cô sợ tới mức quay mặt đi: “Không được, trong miệng tôi có thuốc mà.
” “Chưa nói thì không thể hôn đâu…” “Chuyện này phải nói chứ… ưml” Miệng nhỏ của Đào Anh Thy hoảng loạn nuốt một cái, khuôn mặt dán trong lòng bàn tay Tư Hải Minh, không thể nhúc nhích.
Nói sai số điện thoại nên bị anh trừng phạt sao? Sai là bình thường mà.
Cô cũng không nhớ thật.
Lúc bị hôn đến mức cả người vô lực, anh mới buông ra.
Cơ thể Đào Anh Thy mềm nhữn, muốn đi ra nhưng lại bị cánh tay của Tư Hải Minh thuận thế ôm l xoay người ném lên giường lớn, xâm lược áp sát lại gần.
Sáu nhóc con chơi vui quên trời quên đất được Bào Điển lần lượt dắt tới.
Lúc đi qua lối vào sảnh lớn, ngón tay ngắn ngủn của Bảo Nam đáng yêu chỉ vào phía xa: “Ba kìa”
Bào Điển cho rằng ngài Hải Minh đi ra nên nhìn lại, không phải ngài Hải Minh, đúng là con Rolls Royce dừng ở bên ngoài “Ba đã về sao ” Bảo Vỹ cười kích động.
“Mẹ mẹ đâu?” Bảo Long hỏi “Mẹ.” Bảo My.
“Bào Điển, có phải ba và mẹ đã về không?” Bảo Hân hỏi.
Vẻ mặt Bảo An chờ mong nhìn Bào Điển “Các con nhìn lầm rồi, đó không phải xe của ngài Hải Minh” Bào Điển vội nháy mắt ra hiệu với người làm.
Mỗi người giúp việc ôm một nhóc trở về sảnh lớn, trực tiếp đi vào phòng bọn nhỏ, hoàn toàn không cho sáu nhóc cơ hội phản ứng lại
Khuôn mặt sáu nhóc con đáng yêu ngẩn ra, mới đó đã không nhìn thấy xe của ba rồi
Gần một tiếng.
Đào Anh Thy hoảng loạn chạy vào trong phòng tắm, duỗi tay lấy khăn tắm đã gấp gọn gàng trên tủ che lấy cơ thể mình, ngồi xổm dưới vòi sen, cả người ngập tràn vẻ buồn bã.
Tư Hải Minh đi vào phòng tắm, nhìn thấy.
Đào Anh Thy ngồi xổm không nói tiếng nào, trong mắt đen lóe lên một tia sáng, đi qua, chân dài đứng trước người Đào Anh Thy.
“Chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi” Giọng nói Tư Hải Minh khàn khàn.
Đào Anh Thy cắn môi, sắc mặt đỏ bừng giống như quả táo đỏ, cúi đầu không muốn nói chuyện.
“Ngồi xổm có tác dụng sao?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy thẹn quá hóa giận: “Sao em biết được chứ. Anh lấy điện thoại giúp tôi tới đi.” Tư Hải Minh bị quát xoay người cầm điện thoại, sau đó đưa cho cô.
Đào Anh Thy lấy được điện thoại, gọi cho Hạ Khiết Mai: “Ngại quá viện trưởng Mai, anh đã ngủ chưa?” “Không, tôi đang ở bệnh viện
Làm sao vậy?” “Chuyện đó… Thứ kia bị hỏng rồi, không biết có khi nào… sẽ mang thai không? Tôi phát hiện ra vấn đề nên đã ngồi xổm rồi
Có vấn đề gì không?” Đào Anh Thy đỏ mặt hỏi.