Khi tay cô ta chạm vào vết sẹo trên vai Tư Hải Minh, cô đứng hình, tay nhẹ nhàng trượt xuống, thái độ chống cự cũng biến mất theo..
Bỏ đi, dù gì cũng chạy không thoát…
Tư Hải Minh che lấy miệng của cô, hơi thở thật gấp: “Không phản kháng nữa à? Sao vậy?”
…Tôi phản kháng có ích gì?” Đào Anh Thy nhắm tịt mắt, khuôn mặt dần trở nên nóng hừng hực: “Làm gì có nhiều chuyện để nói chứ? Thôi tôi ra ngoài đây..”
“Không tâm đủ hai tiếng cũng đừng hòng ra ngoài” “„ Đào Anh Thy.
Ba ngày đối với Đào Anh Thy mà nói còn mệt hơn chăm sáu đứa bé.
Không, phải nói là chăm sáu đứa bé và tăng ca vẫn không mệt đến vậy
Tư Hải Minh đúng là hay thật, anh ta thật sự ba ngày không đến tập đoàn Vương Tân rồi.
Đáng sợ thật.
Mãi cho đến buổi trưa ngày chủ nhật, Hạ Khiết Mai mới ghé đến.
Đào Anh Thy mong chờ chết đi được
Đào Anh Thy năm bất động trên ghế sô-pha ban công ngoài trời, nhìn sang Tư Hải Minh với ánh mắt khó chịu, muốn ngồi bật dậy, nhưng cơ thể đau nhói làm cô bỏ qua ý định đó.
Hạ Khiết Mai quan sát thật kỹ sắc mặt của Đào Anh Thy, không phát hiện ra dấu hiệu gì bất ổn, nhưng nếu muốn nói rõ hơn, thì là không còn chút sức lực.
Là một bác sĩ, làm sao có thể không biết đã xảy ra chuyện gì chứ.
Quay sang nhìn Tư Hải Minh, không khác gì ngày thường, đây thật sự là một vật thể mà giới y học không thể khám phá ra được.
Cây kim nhọn đâm vào trong thịt, Đào Anh Thy cau mày nhịn lấy cơn đau.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh nhìn chằm chằm vào cô, đôi chân mày hơi nhíu lại, sắc mặt cũng đang dần thay đổi.
Sau khi tiêm xong, Hạ Khiết Mai nói: “Không sao rồi. Mở miệng ra, để tôi khám răng” Đào Anh Thy mở miệng ra, Hạ Khiết Mai nhìn sơ qua: “Hồi phục tốt lắm, không thấy sưng nữa”
“Chủ yếu là do y thuật của cô tốt” Đào Anh Thy dẻo miệng: “Vậy sau này mọc răng khôn, có cần nhổ không?”
“Không có ảnh hưởng gì thì không cần nhổ” Hạ Khiết Mai nói xong, nhìn Tư Hải Minh gật đầu nhẹ, rồi quay người rời khỏi.
Đào Anh Thy di chuyển cơ thể, thay đổi tư thế ngồi.
Cô cũng không muốn nhổ răng, nghĩ thôi cũng cảm thấy khủng khiếp
“Sợ đau?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy phản ứng với những gì anh ta hỏi, tiêm thuốc thì sao lại không đau chứ: “Không phải cũng tại anh sao..
Tư Hải Minh im lặng, lúc sau lên tiếng: “Lần sau tôi sẽ để ý”
Đào Anh Thy đứng hình, nhìn anh ta, đang nói thật sao? Như vậy, có phải sau này cô sẽ chịu tội ít hơn không? “Anh thật sự không biết phân nặng nhẹ sao?” Đào Anh Thy không biết phải nói gì.
“Em nói xem?” Tư Hải Minh hỏi ngược lại.
Đào Anh Thy cắn nhẹ vào môi, cũng phải, nếu không biết phân nặng nhẹ, thì kết quả của cô sẽ giống nóc chiếc xe đó, bị xé ra tan nát
Không lẽ cô còn phải cám ơn anh vì đã nhẹ tay với mình? Nằm mơ đi.
Quản gia Bào Điển mang thức ăn đến, đặt ở trên bàn: “Cô Đào, đây là món tây vừa được làm xong, còn cả nước ép tươi, cô dùng thử đi”
Đào Anh Thy nhìn qua, món tây thật hấp dẫn: “Cám ơn”
” “Đừng khách sáo” Quản gia Bào Điển lui ra.
Đào Anh Thy đưa tay với lấy thức ăn, dùng muỗng bạc xúc một muỗng, mùi sữa ngọt nhưng không ngán, được làm từ bơ thượng hạng, ngon hơn bên ngoài nhiều.
Khi cô xúc từng muỗng ăn, ăn được một nửa, tay của Tư Hải Minh đưa qua, véo nhẹ vào cằm của cô.
Đào Anh Thy đứng hình, nhìn chằm chảm vào chiếc bóng màu đen đang bước qua: “Anh..” Còn chưa nói dứt câu, khóe miệng được bị liếm, làm toàn thân cô như bị điện giật, cứng đơ tại chỗ.
“Dính hết lên miệng rồi” Giọng nói nhẹ nhàng đi sâu vào trong tai Đào Anh Thy, làm trái tim cô không kiểm soát được đập nhanh liên hồi.
“Đỏ mặt rồi” Tư Hải Minh thì thào, thở ra một hơi thở nóng hừng hực.
Đào Anh Thy hoàn hồn, giật cả mình, vội vàng đứng dậy, miếng lót và thức ăn toàn bộ rơi xuống dưới đất
Khi Tư Hải Minh nhìn qua, cô xoay người: “Anh tự xem mà liệu đi, tôi qua xem sáu đứa bé thức dậy chưa…”