Nói xong, quay người rời khỏi ban công.
Vừa đi về hướng phòng của sáu đứa bé, vừa sờ vào mặt, thật sự đỏ vậy sao? Bản thân cô cũng không phát hiện ra…
Đào Anh Thy phát hiện dạo này mình có chút bất thường, chắc không phải vì tiếp xúc quá lâu với Tư Hải Minh chứ…
Thứ hai, Đào Anh Thy ngồi xe của Tư Hải Minh cùng đưa sáu đứa bé đến trường.
Sau đó quay về đài truyền hình.
Khi sắp xuống xe, Tư Hải Minh nắm chặt tay cô không buông.
“..Làm gì vậy?” Đào Anh Thy ngại ngùng, tay không nhúc nhích được, không thể rút ra.
“Sức khỏe của em ổn chưa?” Đào Anh Thy hiểu anh đang hỏi gì, mắt cô nhìn sang cửa sổ xe, mặt bắt đầu nóng lên: “Nghỉ ngơi cả đêm rồi, tôi khỏe lắm! Với lại cũng phải đi làm mà…”
“Không ai có thể ép được em” Tư Hải Minh độc đoán và quyền lực.
Đào Anh Thy một tay giữ lấy cánh tay của Tư Hải Minh, bên tay đang bị nắm chặt thì dùng lực kéo ra sau: “Anh mau thả tôi ra, người khác không ép được tôi, nhưng anh thì ép tôi… ưm!”
Tư Hải Minh chỉ kéo nhẹ, đã ôm gọn Đào Anh Thy vào người và hôn lên bờ môi nhỏ bé của cô.
Mấy phút sau mới bỏ ra, mắt của Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh chằm chằm và thở hổn hển trong lòng anh.
Tư Hải Minh cứ ôm chặt cô như vậy, một hồi lâu cũng không chịu buông ra.
Đào Anh Thy hoàn hồn, ngước nhìn Tư Hải Mình, không còn chút sức lực.
Đôi mắt đen của Tư Hải Minh sáng lên lấp lánh, anh hỏi: “Hôm nay ở đâu?”
“Làm gì? Không phải ở chỗ ba tôi thì ở nhà trọ… Đào Anh Thy nghĩ trong lòng, sao lại hỏi vậy? Không phải lại muốn mình đến ở biệt thự Minh Uyển chứ?
“Nếu không có gì thì em qua ở biệt thự Minh Uyển đi, tôi về trễ lắm” Sáu đứa bé về đó rồi chẳng phải sẽ được ba và mẹ chơi cùng sao!
Sự quan tâm của Tư Hải Minh đối với mấy đứa nhỏ, làm Đào Anh Thy cảm thấy an ủi!
Cô trả lời đồng ý ngay: “Tối nay tôi sẽ ở biệt thự Minh Uyển” “Ừ” Đào Anh Thy không những đến biệt thự Minh Uyển, còn tan ca sớm đi rước sáu đứa bé.
Sáu đứa bé nhìn thấy mẹ xuất hiện trong trường, vui mừng khôn xiết, suốt quãng đường cứ nói chuyện liên tục.
Đến biệt thự Minh Uyển rồi, vừa bước vào phòng khách, Bảo Nam Bảo Long chạy đi kiếm đồ chơi của mình!
Bảo Vỹ chạy đến trước mặt Đào Anh Thy: “Mẹ ơi, con muốn xem tivi”
“Con cũng muốn! Trên tivi có mẹ!” Em gái út.
“Hai…hai mẹ…” Yên lặng đến gần.
“ỪI” Bảo An gật đầu, vẻ mặt mong chờ.
Đào Anh Thy không biết phải làm sao, đành phải mở tivi, cô tìm được chương trình “Lời nói trẻ thơ ” vừa được lên sóng, cho bọn trẻ xem.
Chương trình này hiện nay rất ăn khách, ngay cả đứa bé trên đó cũng rất được chào đón, nghe nói còn chuẩn bị ký hợp đồng khách mời.
Tivi vừa bật lên, em gái út Bảo Vỹ yên lặng, Bảo An thì lập tức vui vẻ chỉ lên tivi: “Mẹ, mẹ!”
Bảo Nam và Bảo Long bỏ súng và kiếm xuống chạy qua xem.
Quản gia Bào Điển mang thức ăn đã được chuẩn bị ra, cũng có một phần cho Đào Anh Thy, sáu đứa bé ngồi ngay ngắn cùng ăn với nhau, Đào Anh Thy vừa ăn vừa nhìn chúng ăn, đột nhiên cảm thấy chúng đáng yêu quá đi được!
Ngẩng đầu lên, tivi vẫn còn mở.
Đào Anh Thy biết đang chiếu đến đoạn nào, nhưng quên mất đã thay trang sức vào đoạn nào. Lúc này cô trên tivi đang đeo vòng tay và đồng hồ do Tư Hải Minh tặng, trang sức trước đó đã thay ra rồi.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đeo trên cổ tay, nhìn thế nào cũng thấy nó quá cao sang.
Dù gì chiếc đồng hồ này cũng không phải chỉ xuất hiện một lần trên mạng xã hội.
Nhìn ngày tháng, được chiếu từ hôm trước, trùng hợp là chủ nhật.
Chắc không bị người ta phát hiện nhanh vậy chứ?
Chương trình mới là cái họ phải chú ý đến mà, đúng không…
Ngay trong lúc Đào Anh Thy cảm thấy may mắn, thì điện thoại trong chiếc ba lô bên cạnh reo lên.
Đào Anh Thy chuyển sự tập trung, lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là Tư Hải Minh, cô bắt máy: “Sao vậy?”
“Đến nhà rồi à?”