Đào Anh Thy sững sờ, lập tức từ trên người Tư Hải Minh bò xuống, chỉnh lại quần áo.
Trên mặt đỏ ửng.
Vừa rồi suýt chút nữa thì đã bị Tư Hải Minh đạt được mục đích!
Lại nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, tâm trạng khi bị cắt ngang giữa chừng rất là kinh khủng! Phía ngoài, mạng sống của Đào Sơ Tâm như ngàn cân treo trên sợi tóc!
Nhưng mà, sao đột nhiên Đào Sơ Tâm lại tới đưa đồ ăn cho cô chứ?
Tất nhiên là cô sẽ không tin tưởng Đào Sơ Tâm đến vì thiện chí rồi!
Sau đó lại nghe được tiếng vệ sĩ vô tình nói: “Không cần.”
“Tôi là chị của Đào Anh Thy, em ấy sẽ không từ chối tôi!”
Đào Anh Thy đi qua mở cửa, chỉ mở ra một độ lớn vừa đủ cô chui qua, lãnh đạm nhìn Đào Sơ Tâm ở bên ngoài: “Bây giờ thì tôi từ chối cô, cút.”
Đào Sơ Tâm muốn nhìn trong phòng, nhưng bị người của Đào Anh Thy che lại khiến cô tả không nhìn thấy được gì cả, cô cố ý!
“Đào Anh Thy, biết em không có đến bữa tiệc, hỏi lái xe thì nói em đang ở trong căn hộ, sợ em bị đói nên mới cố ý đưa đồ ăn tới cho em, chị có lòng tốt mà sao em lại tỏ vẻ thù hận chị như vậy chứ? Chúng ta là người một nhà.” Đào Sơ Tâm nói.
Đào Anh Thy rất muốn trợn trắng mắt nhìn cô ta, có câu người không biết xấu hổ thì thiên hạ vô địch!
“Ném cô ta ra xa chỗ tôi một chút.” Đào Anh Thy khoát khoát tay, đóng sầm cửa lại.
Đào Sơ Tâm kịp nói trước khi vệ sĩ ra tay: “Tôi tự đi được!”
Tức giận quay người rời đi.
Đào Sơ Tâm cũng không hề có lòng tốt tới đưa đồ ăn, chỉ vì cô ta nghe nói Đào Anh Thy trở về nhà trọ, nghĩ đến không biết Tư Hải Minh có thể ở chỗ này hay không.
Không ngờ đúng là ở đây thật. Sự ghen ghét trong lòng không ngừng dâng cao lên, chỉ hận không thể trực tiếp xóa sổ Đào Anh Thy!
Cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho Võ Ái Nhi…
Sau khi Đào Anh Thy đuổi Đào Sơ Tâm đi, quay đầu lại thì phát hiện Tư Hải Minh đang nhìn cô chằm chằm.
“Nhìn cái gì? Anh cũng đi đi.” Đào Anh Thy không khách khí ra lệnh tiễn khách.
Đường đường là ông vua có quyền có thế ở thủ đô mà lại bị cô đuổi đi, đúng là lớn gan lớn mật!
Đào Anh Thy thấy Tư Hải Minh đứng dậy, vội vàng xoay người tránh vào bên trong phòng!
Sau đó lập tức quay người đóng cửa, cửa còn chưa khép lại thì bị Tư Hải Minh chặn lại.
Đào Anh Thy dùng toàn bộ thân thể chống cửa nhưng cũng không chống nổi sức một tay của Tư Hải Minh.
Tư Hải Minh đẩy được cửa ra dễ như trở bàn tay.
Đào Anh Thy xoay người chạy, Tư Hải Minh sau lưng trực tiếp vọt lên chặn lại…
“A!” Đặt Đào Anh Thy lên trên giường.
“Anh… anh…” Đào Anh Thy đưa tay đẩy anh.
Tư Hải Minh không để ý đến sự kháng của Đào Anh Thy, đôi mắt đen thâm thúy nhìn người mặt đỏ tới mang tay đang giãy dụa dưới người mình, hỏi: “Tại sao muốn ở lại đây như vậy?”
“Ngay từ đầu đã nói rồi, cho phép em đi Biệt thự Minh Uyển, vậy thì có nghĩa là chỗ này mới là nơi ở chủ yếu của tôi? Anh không thể lật lọng…” Đào Anh Thy bất mãn nói.
Tư Hải Minh hơi vuốt cằm của cô, cắn cắn đôi môi nhỏ của Đào Anh Thy, khiến cô bị đau đến nhíu mày lại.
“Đi ngủ sớm một chút.” Tư Hải Minh buông ra.
Trên người Đào Anh Thy chợt nhẹ, nhìn Tư Hải Minh rời khỏi phòng thật, sau đó là tiếng đóng cửa vang lên bên ngoài.
Cả người Đào Anh Thy xụi lơ xuống, cô cũng không có đứng dậy, ngón tay xoa cánh môi hơi sưng, có vẻ như là còn lưu lại hơi thở của Tư Hải Minh…
Anh lại buông tha cho cô thật.
Đào Anh Thy xoay người đối mặt với cửa sổ, trong lòng loạn tùng phèo. Người đàn ông này chỉ chạy tới đây ăn cơm với cô xong rồi đi, là anh muốn ngủ ở chỗ này, hay là bởi vì cô từ chối mới rời đi? Không đúng không đúng, Từ Hải Minh là ai, thứ anh muốn há là người bên cạnh có thể ngăn cản được?
Dù sao trong lòng Đào Anh Thy bị làm cho loạn hết cả lên…
“Trò chuyện cùng bé ” đang trình chiếu, làm người phụ trách chủ yếu, mỗi ngày Đào Anh Thy không chỉ phải quay chụp quảng cáo, trang bìa tạp chí mà còn phải họp, phỏng vấn này nọ. Đương nhiên, có thành tích tốt của quý một và quý hai làm nền, những việc sau đó cũng không cần cô chủ động đi tìm, đều chủ động tới đài truyền hình tìm cô.
Đào Anh Thy chỉ cần phỏng vấn là đủ.