“Câu nào là thật?” Đào Anh Thy hỏi.
“Cái gì?” Đào Hải Trạch hơi sững sờ, suy nghĩ một chút nói: “Chuyện của Sơ Tâm với con không còn cách nào khác”
Đào Anh Thy lạnh nhạt nhìn ông ta, lúc nói những lời này cũng không có đẩy mắt kính, câu trước có vấn đề gì sao?
Nhưng mà, có lẽ…
“Vì ông đã đến cầu xin tôi, lần này tôi tạm thời tha cho Đào Sơ Tâm” Đào Anh Thy bất ngờ nói.
“Thật sao?” Đào Hải Trạch vội vàng nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Tư Hải Minh: “Cám ơn…
Cám ơn ngài Hải Minh! Tôi không quấy rây mọi người nữa! Đào Anh Thy, nghỉ ngơi cho tốt nhé!”
Nói xong bèn khom lưng đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Phòng bệnh yên tĩnh lại, giọng nói uy hiếp trầm thấp của Tư Hải Minh vang lên: “Còn chưa chơi đùa đủ sao?”
Đào Anh Thy thay đổi tư thế, nãm thẳng nhìn khuôn mặt lạnh lẽo và con ngươi đen nhánh sâu thảm đầy nguy hiểm của anh Lần bị thương này của cô đã làm Tư Hải Minh tức giận! Cho nên anh muốn trực tiếp diệt nhà họ Xa!
Nhưng mà hiện tại trong lòng Đào Anh Thy đã có nghỉ ngờ, cô rất muốn đi thăm dò đến cuối cùng.
“Ngài Hải Minh, dù sao nhà họ Xa cũng là nơi ở của ba tôi, không cần đuổi tận giết tuyệt bọn họ. Tôi nghĩ, sau sự việc này, Xa Huệ Anh ở nhà không biết là đã bị dọa thành thế nào.
rồi!” Đào Anh Thy nó sẽ không dám đụng vào tôi nữa đâu!”
Lần sau, bà ta tuyệt đối “Tôi nói rồi, em là của tôi, bất kỳ ai cũng không được làm em bị thương, bao gồm cả chính em!” Con ngươi đen nhánh của Tư Hải Minh híp lại, uy nghiêm khiến người khác sợ hãi.
“Tôi biết tôi biết, tôi là của anh!” Đào Anh Thy thuận theo, ngón tay trằng nõn mịn màng nhẹ nhàng khẩy dây đồng hồ bằng da của anh: “Nếu tôi thật sự bị thương, đừng nói anh, tôi cũng sẽ không tha cho bọn họ! Lần sau không xử lý như vậy nữa, được không?”
“không bàn cãi!”
Đào Anh Thy mím môi, sao lại khó nói chuyện như vậy chứ? Ngón tay rời khỏi cổ tay anh, đặt lên huyệt thái dương: “Đau đầu qu: Sắc mặt Tư Hải Minh căng thẳng: “Không thoải mái sao?”
“Bị anh chọc cho tức giận..”
.” Tư Hải Minh.
Như lời Đào Anh Thy nói, Xa Huệ Anh và Đào Sơ Tâm đang ở nhà chờ “tin tức tốt”
Lòng nóng như lửa đốt, lại vô cùng hốt hoảng!
Chỉ hy vọng Đào Anh Thy không có việc gì, vậy thì tội của cô ta mới nhẹ đi một chút!
Không làm hại tới công ty mới tốt!
Xa Huệ Anh đứng ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng.
Đào Sơ Tâm phiền chán: “Mẹ ngồi xuống được không?”
“Bây giờ sao mà mẹ ngồi được chứ? Cũng không biết tình hình sao rồi, sao ba của con còn chưa trở về nữa? Ít nhất cũng phải gọi điện thoại cho mẹ chứ!” Xa Huệ Anh vô cùng lo lăng.
Bà ta không dám gọi điện thoại cho Đào Hải Trạch, sợ là Tư Hải Minh đúng lúc ở đó lại là chuyện xấu!
“Hiện tại con có sống được hay không còn phải xem sắc mặt của Đào Anh Thy” Lòng tự trọng của Đào Sơ Tâm bị đả kích nghiêm trọng.
Nhưng mà cô ta không chịu thua!
Dựa vào cái gì mà cô phải xem sắc mặt của Đào Anh Thy? Dựa vào cái gì mà Tư Hải Minh lại nhìn trúng Đào Anh Thy mà không phải là cô ta?
“Không được nản lòng, nhẫn nhịn nhất thời, được lợi cả đời!”
“Cho dù là nhục nhã nhất thời, con cũng không thể chấp nhận được!” Đào Sơ Tâm vẫn luôn hiếu thắng.
Từ nhỏ đến lớn đều như thế, Tư Hải Minh là người đầu tiên khiến cô ta thất bại! Rất nghiêm trọng!
Đang lúc Xa Huệ Anh không biết an ủi con gái như thế nào thì Đào Hải Trạch đã trở về.
Đi vào đại sảnh, bước chân bình tĩnh.
Xa Huệ Anh bước lên phía trước: “Nói như thế nào?”
Đào Hải Trạch ngồi xuống, nhìn chủ gia đình là Xa Huệ Anh: “Có tôi ở đây, chuyện này còn có thể giải quyết được!”
Xa Huệ Anh lập tức nhẹ nhàng thở ra, cơ thể đang căng cứng của Đào Sơ Tâm đang ngồi ngay ngắn bên cạnh cũng thả lỏng ra.
Nếu thật sự phải so đo, bọn họ thật sự không có một chút cơ hội nào.
Xa Huệ Anh ngồi xuống: “Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi! Tôi đã nị như vậy, không quá mức nghiêm trọng như vậy mài”
“Có nghiêm trọng hay không có còn là vấn đề sao?” Đào Hải Trạch không cao hứng nói với Xa Huệ Anh: “Bà có biết vì bảo vệ bà và nhà họ Xa, tôi phải trả giá như thế nào không?
Tôi thiếu chút nữa là quỳ xuống với Tư Hải Minh rồi!”