Ngáp một hơi dài rồi nói: “Ngày mai tôi phải đến đài truyền hình..”
“Em nhìn lén tôi à?”
Đào Anh Thy đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì đột nhiên tỉnh táo hẳn, nén lấy giọng nói giận dữ: “Tôi nhìn lén anh lúc nào chứ?”
Câu hỏi của người này và những gì mình nói có liên quan gì đến nhau sao!
“Mấy đứa nhỏ nói đó”
Đào Anh Thy cảm thấy ấm ức, không thể nói em gái út nói đối được! “Con gái út nhìn nhầm rồi! Chỉ là tôi nghe có tiếng xe về đến, nên mới đưa mắt ra nhìn, như vậy thì sao gọi là nhìn lén chứ? Lời nói của đứa trẻ hai tuổi rưỡi mà anh cũng tin sao?”
Đôi mắt đen huyền của Tư Hải Minh nhìn cô chăm chăm: “Có tật giật mình..”
“Tôi giật mình lúc nào…ưml” Cái miệng trả treo bị hôn thắm thiết.
Độc đoán, lại không quan tâm đến xung quanh, chuyện gì cũng xem nhẹ.
Cảm giác xâm chiếm đó, làm sao Đào Anh Thy tránh được chứ.
Bị bám víu, bị ôm lấy, hết lớp này đến lớp khác.
Đào Anh Thy cảm giác, nếu không phải vì sáu bé con đang ở đây, Tư Hải Minh chắc chản sẽ không nương tay như vậy!
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cảm thấy, nếu Tư Hải Minh muốn, thì anh sẽ trực tiếp đưa cô rời khỏi đây và đến thẳng phòng ngủ của anh ‘Chứ không phải như bây giờ, chỉ dừng lại ở mức ôm ấp, ẩm bồng!
Không ngờ anh ta học được cách nhãn nhịn!
Đào Anh Thy cảm thấy cần phải trao giải cho ngài Hải Minh!
Còn Tư Hải Minh thì nghĩ, nếu muốn làm, thì đến chừng mất kiểm soát sẽ làm cổ của cô bị thương, không thể không nhãn nhịn!
Hôm sau Đào Anh Thy đến đài truyền hình, lúc này cô có việc còn quan trọng hơn cả công việc chính.
Chỉ là, nếu Đào Hải Trạch không có ở biệt thự, làm sao cô lấy được bản mẫu? Đến phòng ông ta tìm tóc à? Không được, Xa Huệ Anh chắc chắn đang ở nhài Tìm ly mà ông từng dùng để uống nước à?
Đến giờ này rồi, thì chiếc ly Đào Hải Trạch từng uống chắc chẩn cũng đã được rửa sạch rồi.
Bận cả buổi sáng, đến buổi trưa mới quay về văn phòng, điện thoại trên người reo lên.
Đào Anh Thy lấy ra xem, là Võ Ái Nhi gọi đến, cô bắt máy: “Có chuyện gì à?”
“Rốt cuộc cô đã làm gì vậy?”
“Cái gì mà làm gì?” Đào Anh Thy bị cơn giận của Võ Ái Nhi làm cho khó hiểu.
“Ä Đào Sơ Tâm ngu ngốc đó cố tình đúng không! Hay cô xem tôi như một trò cười!”
Đào Anh Thy mở máy tính ra.
Cuối cùng Đào Sơ Tâm cũng lấy hết can đảm thừa nhận tất cả những gì mình đã làm ở trên mạng!
Nói cô ta và Võ Ái Nhi hợp tác hãm hại người khác, cô ta là người lên kế hoạch, còn Võ Ái Nhi thì bỏ thuốc, không ngờ đến cuối cùng gậy ông đập lưng ông tự mình uống hết số thuốc bỏ trong ly rượu! Tự nhận lấy hậu quải Phía sau là một đống những lời ăn năn hối cải, ân hận với những gì mình đã làm, hy vọng mọi người cho cô ta một cơ hội làm lại từ đầu!
Chỉ hối hận thôi đã viết một trang dài!
Cô biết Võ Ái Nhi giận cái gì rồi.
Đào Sơ Tâm không những nhận mình làm sai, còn kéo Võ Ái Nhi xuống nước!
Cái này là dù mình có chết, cũng phải kéo thêm người khác chết cùng!
Đào Sơ Tâm chắc chắn sẽ nhắc đến Võ Ái Nhị, cô ta đâu phải người tốt lành gì, đâu có che giấu chuyện xấu dùm người khác! Cái này là cố ý làm cho Võ Ái Nhi không đứng lên được nữa!
Dù gì chuyện này cũng do Võ Ái Nhi gây ra.
Có phải là ý của cô không?” Võ Ái Nhi hỏi một cách giận dữ.
“Không có! Tôi chỉ kêu Đào Sơ Tâm nói ra những gì mình đã làm thôi!”
“Cô phải kêu cô ta đừng nhắc đến tôi chứ!”
“Cái này tôi không nghĩ tới, hơn nữa, có thể bắt cô ta chủ động nhận lỗi của mình đã là chuyện không dễ dàng rồi, kêu cô ta tha cho cô, e là không được đâu.
“Đào Sơ Tâm đó thừa nhận mình sai ở trên mạng thì có ý nghĩa gì với tôi chứ? Tôi chạy đến tìm cô là để chơi sao?” Võ Ái Nhi giận đến sắp bốc ra khói rồi!
Đào Anh Thy bên này thì vẫn nói với giọng điệu từ tốn: “Có thể trừng phạt Đào Sơ Tâm chẳng phải rất ý nghĩa rồi sao? Chẳng lẽ đây không phải những gì cô muốn?
“Tôi..” Võ Ái Nhi nói không nên lời, cô thật sự cảm thấy hả dạ khi thấy Đào Sơ Tâm nói ra việc làm xấu xa của mình trên mạng, nhưng khi nghĩ lại, đồng thời cô ta cũng kéo bản thân mình xuống nước, Võ Ái Nhi không còn vui được nữa!