Theo như cô biết thì Đào Hải Trạch không có con riêng ở bên ngoài!
Con riêng? Đào Anh Thy bỗng nhiên nghĩ đến cô bồ nhí đó!
Khi điều tra ra được thì người đó đã được Đào Hải Trạch nuôi một năm!
Một năm mà không bị Xa Huệ Anh phát hiện ra, không thể không nói Đào Hải Trạch rất có tài trong chuyện này!
Không biết làm cách nào mà sau khi hợp tác với người đó xong thì toàn bộ phương thức liên lạc đều hủy hết.
Tuy nhiên cô cũng không nhất định phải đi tìm người đó để kiểm chứng có phải Đào Hải Trạch không thể sinh con hay không!
Đào Hải Trạch đã giấu diếm thì rất khó để tra ra được!
Đào Anh Thy suy đoán, Liêu Ninh không biết! Nếu biết thì với cái miệng của Liêu Ninh thì bà ta đã sớm nói ra rồi!
Như vậy, Xa Huệ Anh có biết không?
Chuyện này thì phải tìm hiểu xem tại sao Xa Huệ Anh không muốn sinh con cho Đào Hải Trạch!
Đào Hải Trạch sẽ nói với Xa Huệ Anh là mình không muốn sinh con, xem con của bà †a như con đẻ, nhưng Xa Huệ Anh chủ động theo đuổi Đào Hải Trạch, chắc chăn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế sinh con cho ông ta, sau đó mới phát hiện Đào Hải Trạch không thể có con?
Đào Anh Thy muốn thử một lần, dù sao làm vậy cô cũng không thiệt thòi gì!
Vừa cầm điện thoại lên chuẩn bị đăng ký một cái ID ẩn để tung tin chuyện Đào Hải Trạch không thể có con ra thì màn hình lóe lên, có một cuộc gọi tới.
Là số điện thoại của Tư Hải Minh!
Đào Anh Thy đưa tay lên xem đồng hồ, giờ này, hẳn là cô nên ở đài truyền hình…
Hắng giọng, chuẩn bị nói dối, bấm nghe điện thoại: “Có chuyện gì không?”
“Đang làm gì đớ?” Giọng nói trầm thấp kèm theo chút uy hiếp của Tư Hải Minh vang lên.
“Còn làm chuyện gì khác sao? Mù à” Đào.
Anh Thy vác ba lô lên, đứng dậy đi ra khỏi bệnh viện.
“Ở văn phòng?”
“Đúng! Nhìn video đi” Đào Anh Thy mấp máy môi nói “Tôi đang ở văn phòng của em”
…” Đào Anh Thy dừng bước, cần môi, ảo não muốn đạp vách tường! Kiểu vạch trần lời nói dối như thế nào rất ghê tởm! Lại chột dạt Sớm biết vậy thì đã không nghe điện thoại của anh! Dù sao cô cũng từng không nghe điện thoại của anh rồi!
Thêm một lần nữa cũng không sao! Không đúng không đúng, nếu như không nghe, khi về đài truyền hình lại gặp Tư Hải Minh trong phòng làm việc mới càng đáng sợ hơn! Không khỏi thẹn quá hóa giận: “Anh biết tôi không ở trong văn phòng rồi còn hỏi tôi làm gì?”
Hỏi em một lân nữa, em đang ở đâu?”
“Rõ ràng anh đã hỏi rồi”
Tư Hải Minh trầm mặc mấy giây, có vẻ như là đang ngấm ngầm chịu đựng: “Có phải là tối qua đã chiều em quá nên giờ em mới đám nói dối với tôi?”
Dù sao đây cũng không phải là lần đầu nói dối…”
. Tư Hải Minh.
“Được được, tôi đang ở bên ngoài, ở…bệnh viện” Đào Anh Thy nói thẳng địa điểm ra, nếu không cô chắc chắn một giây sau là Tư Hải Minh có thể biết được vị trí chính xác mà cô đang ở!
“Không khỏe?” Tư Hải Minh hơi căng thẳng.
“Không phải, tôi nhận lời mời quảng cáo, còn phải có giấy khám sức khỏe, anh nói có phải họ bị tâm thần không?” Đào Anh Thy hỏi.
“Làm giấy khám sức khỏe có gì mà phải giấu chứ?” Tư Hải Minh trầm giọng xuống.
“Tôi sợ anh không vui đó! Bởi vì tôi không có tìm viện trưởng Mai!” Đào Anh Thy nói.
Còn đang nói tới tính tình của Tư Hải Minh.
Đúng là, chuyện khám sức khỏe thì phải tìm viện trưởng Mai, chuyện này cô biết rõ hơn.
Tìm bệnh viện khác thì anh không thể biết trước!
“Kết quả”
“Rất tốt!”
“Vậy giờ về đi!” Tư Hải Minh dặn dò một câu rồi cúp điện thoại.
Đào Anh Thy quay về đài truyền hình, vừa đi ra khỏi thang máy thì Lâm Anh vội vội vàng vàng chạy tới, khoa tay múa chân cả buổi cũng không nói được một câu nào.
“Tư Hải Minh đang ở phòng làm việc của tôi?” Đào Anh Thy nói thay cho cô ta.
“Đúng!” Rốt cuộc Lâm Anh cũng lấy lại bình tĩnh! “Tôi… tôi tận mắt thấy anh ta đi vào!”