“Nói”
“Chỉ có trâu cày tới mệt chết chứ không có ruộng bị trâu cày hư! Tôi cũng không phải dễ bắt nạt như vậy, lần sau tôi sẽ để cho anh biết sự lợi hại của tôi!”
Đào Anh Thy hùng hồn nói, nói xong muốn xuống giường nhưng vừa nhúc nhích thì bỗng nhiên bị Tư Hải Minh kéo qua, khiến cả người cô dán chặt vào anh…
”A… anh làm gì đó?”
“Sao phải chờ lần sau?” Tư Hải Minh thở hổn hến nói: “Bây giờ chính là thời cơ tốt!”
,’ Đào Anh Thy kinh ngạc nhìn anh, người đàn ông này cứ phóng túng như vậy, thân thể sẽ không xảy ra chuyện chứ?
“Không muốn nhìn dáng vẻ không xuống giường được của tôi? Hả?” Tư Hải Minh hỏi.
Đào Anh Thy hơi nhíu mày: “Anh đang khiêu khích tôi?”
Trong lòng Tư Hải Minh có quỷ, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Có muốn không?”
Đào Anh Thy biết là anh đang khích cô nhưng trong lòng cô lại càng muốn biết rốt cuộc Tư Hải Minh lợi hại cỡ nào?
Cô cũng không tin mình sẽ luôn bị anh khống chế như vậy.
Bây giờ, mặc dù Đào Anh Thy đau lưng nhưng lại bị khơi dậy ý chí chiến đấu!
Ánh mắt gian xảo, đưa tay đẩy ngực Tư Hải Minh ra, nhào tới!
Tư Hải Minh ngã xuống giường, lười biếng mà gợi cảm, nhìn Đào Anh Thy với ý chí chiến đấu sục sôi phía trên mình, hơi thở của anh cũng trở nên đồn dập!
Ngài Hải Minh, tôi tuyệt đối sẽ làm cho anh… không chịu đựng nổi!”
Đào Anh Thy rất nhiệt tình, cô cũng cảm nhận được hơi thở gấp gáp của Tư Hải Minh.
Hai người không hề kiêng ky gì mà ôm nhau giữa ban ngày ban mặt.
Đào Anh Thy cảm thấy kỳ lạ, lúc này Tư Hải Minh lại mất khống chết Nhưng mà Đào Anh Thy hoàn toàn không rảnh suy nghĩ nhiều như vậy!
Một ngày không đến đài truyền hình, đài truyền hình cũng xem cô như không tồn tại!
Đào Anh Thy ngủ một mạch đến khi sáu đứa nhỏ về.
Bởi vì sáu đứa nhỏ không ngừng gõ cửa, sáu cái miệng nhỏ không ngừng gọi mẹ, không muốn tỉnh cũng phải tỉnh!
Vừa tỉnh dậy, cô phát hiện mình nằm gọn trong ngực Tư Hải Minh.
Cô nhìn gương mặt đẹp trai đang ngủ say, lâm bầm: “Không rời giường hả?”
Tư Hải Minh mở mắt ra, để lộ hai con người đen như mực.
..” Đào Anh Thy.
Quản gia Bào Điển tranh thủ chắn cửa lại, ngăn không cho bọn nhỏ gõ cửa nữa.
Ông ta vừa mới nhích ra thì bọn nhỏ chạy tới!
“Đừng có làm ồn, ba mẹ không có trong phòng, bọn họ… vẫn chưa về!” Quản gia Bào Điển biết mình không thể nói láo, nhưng mà không có cách nào khác!
Bắt đầu từ hôm qua, ngài Hải Minh đã dặn dò ông ta không được để cho bọn nhỏ tới gần phòng ngủ của ngài ấy!
Nhưng mà ông ta không ngờ từ tối qua, sau khi vào phòng thì ngoại trừ giữa trưa gọi người giúp việc đưa đồ ăn vào cho đến bây giờ trời đã tối rồi mà ngài Hải Minh và cô Đào còn chưa đi ra.
Bảo Nam không khách sáo, chỉ vào quản gia Bào Điển: ‘Bào Điển nói dối! Ba cũng lái xe của mẹ về đây rồi! Tại sao ba mẹ lại không có ở trong phòng?”
Bảo Vỹ cũng nói: “Đúng đó! Chắc chắn ba mẹ ở trong đó!”
Bảo Long: “Đi vào là biết ngay!”
Bảo My: “Xem thử.
Bảo Hân tò mò hỏi: “Ba mẹ làm gì ở trong đó?”
Bọn nhỏ không hiểu nổi sao giờ là ban ngày rồi mà vẫn còn ngủ!
Đôi mắt to của Bảo An sáng lên: “Chơi trò chơi!”
“Tôi cũng muốn chơi!” Bảo Nam bị nhắc nhở, kích động nhảy dựng lên.
Tôi cũng muốn!”
Tôi cũng muốn!”
“Tôi cũng muốn!”
Sáu đứa nhỏ đồng thời phóng tới cửa phòng, quản gia Bào Điển hoàn toàn không cản lại được!
“ Quản gia Bào Điển.
Đang lúc quản gia Bào Điển muốn gọi người giúp việc tới kéo bọn nhỏ đi thì cửa được mở ra từ bên trong, khiến cho sáu đứa nhỏ bất ngờ mất đà ngã lăn trên đất.
Ngẩn gương mặt tròn vo của mình lên, nhìn ba trên cao!
Chỉ thấy sắc mặt Tư Hải Minh đang mặt đồ ngủ rất khó coi, giọng trầm xuống, lạnh lùng uy hiếp: “Có mấy đứa nhỏ cũng không trông chừng được, tôi thuê mấy người để làm gì