Đôi mày đen của Tư Hải Minh hơi chau lại, mục đích của cô chỉ là như vậy? Đôi mắt sắc không khỏi trầm xuống, tuyệt đối không chỉ là như vậy, cô muốn nhiều hơn thết “Lần trước ngài Hải Minh bảo tôi tra chuyện Đào Anh Thy đi bệnh viện làm giấy khám sức khỏe, phát hiện cô ấy làm giấy khám sức khỏe đồng thời cũng làm luôn xét nghiệm huyết thống, chính là vì muốn tung tin này lên mạng?”
Chương Vĩ suy đoán. ‘Tôi nghĩ, có lẽ là cô ấy muốn báo thù Đào Hải Trạch”
“Xem như không biết gì đi” Tư Hải Minh lên tiếng.
“Vâng”
Tư Hải Minh đứng bên lan can, đôi mắt đen sắc bén như chim ưng.
Đào Anh Thy làm giấy khám sức khỏe, chắc chẩn là có vấn đề, cuối cùng Tư Hải Minh vẫn đi hỏi bệnh viện đó.
Còn chưa chờ anh nói mục đích của mình ra, chỉ báo tên của Đào Anh Thy thì bên phía bệnh viện đã khai hết ra!
Nếu Đào Anh Thy biết, chắc là cô sẽ bị tức xiu! Cô đã đưa phong bì rồi!
Chuyện này cũng chứng minh rằng, không sợ người có tiền, chỉ sợ người có tiền rồi còn có quyền nữa!
Đào Anh Thy nghe tiếng người ngoài cửa, tưởng là Tư Hải Minh nhưng không ngờ là quản gia Bào Điển và mấy cô nữ giúp việc khác.
Bảo Nam phản ứng nhanh nhất, nhìn thấy người đi vào thì vội nấp đi: “Con không muốn đi ngủ! Con muốn ngủ với mẹ!”
Bảo Long chui luôn xuống giường, khổ nỗi là không chui được, không biết làm sao!
Khi cậu bé còn đang ngơ ngẩn thì cơ thể tròn vo đã được bế lên.
Sau đó dù cho cậu bé có kêu to nhưng vẫn bị bế đi!
Trong phòng lập tức yên tĩnh lại.
Đợi Tư Hải Minh đi tới, hỏi: “Không thể ngủ chung sao?
“Không được”
, Đào Anh Thy cần răng, anh đúng là người ba vô tình!
Nhìn thấy Tư Hải Minh vén trên chăn lên giường, Đào Anh Thy theo bản năng lui về sau.
Cũng không biết là muốn nhường chỗ cho anh hay là muốn cách anh xa một chút.
Tuy nhiên nhìn sắc mặt của Tư Hải Minh, cô lại nghĩ không biết lúc nấy anh ra ngoài nghe điện thoại của ai?
Khổ nỗi tâm tư Tư Hải Minh rất kín đáo, không để lộ ra chút manh mối nào!
Đào Anh Thy vừa nằm xuống thì ngáp một cái.
Tư Hải Minh liếc nhìn cô, vòng tay qua eo ôm cô vào trong ngực Đào Anh Thy cũng đã quen với kiểu được ôm ngủ như thế này!
Đào Anh Thy liếc nhìn lông ngực gần trong gang tấc.
Cổ áo hơi hé mở khiến cô hơi động lòng.
Thế là cô duỗi ngón trỏ thon dài ra, năm lấy cổ áo, chầm chậm kéo xuống.
Từng đường cong của cơ ngực đập vào mắt, rắn chắc gợi cảm khiến mặt Đào Anh Thy nóng lên, nhưng ngón tay vẫn làm theo ý mình!
Ngay khi cô nhìn thấy hình xăm lộ ra một góc thì nghe được tiếng nói gợi cảm mang theo chút nguy hiểm của Tư Hải Minh: “Muốn?
Hả?”
Dọa cho Đào Anh Thy cứng đờ, vội vàng rút ngón tay lại: “Đâu có đâu? Tôi rất buồn ngủ!”
Trong lòng thì oán thầm, người này thật là đáng sợt Không phải Tư Hải Minh uy hiếp, mà là anh đang rất chờ mong!
Đào Anh Thy nước mắt giàn giụa, cô thật thê thảm! Thê thảm nhất vũ trụ! Hu hu hu!
Tư Hải Minh ôm cô, trong đầu nhớ lại dáng vẻ nhiệt tình của Đào Anh Thy hồi sáng, giống như là một con yêu tinh nhỏ, khiến anh vẫn chưa thỏa mãn, ăn tủy trong xương mới biết liếm nó cũng ngon, ngay cả linh hồn cũng sắp bị hút mất!
Vừa nhớ tới hình ảnh đó, từng bó cơ trên người Tư Hải Minh siết chặt, cố gắng dập tan ý nghĩ của mình.
Nghĩ đến giông tố trên mạng, khi cô công bố tin tức đó ra thì trong lòng cô đang nghĩ gì?
Thời gian công bố là sau khi anh đút cô ăn, trong khoảng thời gian này, anh cũng không cảm nhận cảm xúc bất thường gì của Đào Anh Thy, chơi với mấy đứa nhỏ rất vui vẻ…
Tiếng hít thở đều đều của Đào Anh Thy vang lên, ánh mắt Tư Hải Minh hơi trâm xuống, ngủ nhanh như vậy, còn ngủ rất say.
Tư Hải Minh mò mò điện thoại trên tủ đầu giường, gửi một tin nhắn cho Chương Vĩ: Video giám sát sau khi cô ấy làm xét nghiệm huyết thống xong.
Gửi tin nhắn xong thì tiếp tục ôm Đào Anh Thy, đi ngủ.
Hôm sau, Đào Anh Thy đến đài truyền hình.
Bởi vì Tư Hải Minh, cô bị trễ nải không ít công việc!
Quá đáng!
Trên đường đi họp, Đào Anh Thy vừa đi vừa ngáp!