Đào Hải Trạch thay đổi sắc mặt, lập tức xuống nước nhỏ nói: “Sơ Tâm, là ba không đúng, ba hi vọng mọi người hãy tha thứ cho ba. Ba chỉ… chỉ nhất thời xúc động! Hơn nữa nếu Đào Anh Thy biết con bé không phải là con ruột của ba thì cũng không có lợi cho công ty đâu!”
Đào Sơ Tâm không muốn nghe ông ta nói nữa, nhìn về phía Xa Huệ Anh, hỏi: “Mẹ thấy sao?”
Chuyện này tự mẹ quyết định, con đừng lo.
Mặc dù Xa Huệ Anh không có trực tiếp phản đối ý kiến của Đào Sơ Tâm nhưng nhìn cách nói chuyện và thái độ thì đủ hiểu bà ta hoàn toàn không muốn ly hôn với Đào Hải Trạch!
“Còn nữa, con đừng nói với ông ngoại bà ngoại con, Hải Hùng cũng không được nói” Xa Huệ Anh không chỉ muốn giấu diếm nhà mẹ đẻ mà còn muốn giấu diếm con trai mình!
Rất rõ ràng, nếu như không phải vì bị Đào ‘Sơ Tâm bất ngờ nghe được, bà ta tuyệt đối không nói ra.
Sắc mặt Đào Sơ Tâm trở nên khó coi: “Mẹ nhất định phải sống cả đời với loại người này?
Mẹ không sợ ông ta lại đánh mẹ nữa hả?”
Đào Hải Trạch thấy vậy thì vội lên tiếng cam đoan: ‘Ba thề, đây là lần đầu tiên và cũng là một lần duy nhất! Sơ Tâm, con biết, chuyện cũng là một đả kích rất lớn với ba! Bây giờ mọi người trong công ty đều biết, ba cũng không còn mặt mũi nhìn ai! Con biết người trong công ty còn gì không? Nói nhà chúng ta, hết con xảy ra chuyện giờ lại tới ba, sau đó có phải sẽ tới mẹ con hay không! Con nghĩ thử xem ba có tức hay không? Bây giờ ba và mẹ của con ly hôn thật, vậy không phải sẽ bị người ta nói còn khó nghe hơn?”
“Cho nên ông đánh mẹ tôi là có lý do?”
Đào Sơ Tâm lạnh lùng hỏi.
“Dĩ nhiên không phải! Xảy ra chuyện như vậy ba cũng vô cùng hối hận! Như thế này đi, ba lập tức viết giấy cam đoan, nếu như lại có lần tiếp theo, ba sẽ không còn gì cả, được không?”
Đào Sơ Tâm không muốn nhìn vẻ mặt hèn mọn của Đào Hải Trạch, cô ta nhìn về phía Xa Huệ Anh, càng nhìn càng nổi giận, cái gì cũng không nói, quay người đi.
Bởi vì không cần hỏi cũng biết, thái độ của Xa Huệ Anh đã nói rõ tất cả!
Trong hàng ghế sau của chiếc Rolls Royce đang đậu trong bệnh viện, Đào Anh Thy mang dép, núp ở trong ghế nghe điện thoại của Tư Hải Minh: “Lát nữa tôi qua… anh đừng có liên tục gọi điện thoại cho tôi như vậy…”
Từ trên đường đến giờ, Tư Hải Minh đã gọi ba cuộc điện thoại!
Đã nói sẽ đi qua đó rồi mà vẫn gọi suốt!
Không muốn cho người ta thở hay sao!
Vừa cúp điện thoại xong, Lý Ba trầm giọng nói: “Cô Đào, có người đi ra!”
Đào Anh Thy hé cửa sổ xe nhìn qua, quả nhiên thấy được Đào Sơ Tâm, tuy nhiên từ sắc.
mặt thì có thể thấy được, cô ta rất tức giận!
Xem ra là không thể thuyết phục Xa Huệ Anh.
Đào Anh Thy cố ý nhắc nhở Đào Sơ Tâm, tùy không rõ ràng nhưng với đầu óc của Đào.
Sơ Tâm thì không khó để nghĩ ra chỗ đáng nghi trong đó.
Cho nên, cô mới trốn ở bên ngoài khu biệt thự chờ.
Quả nhiên thấy Đào Sơ Tâm lái xe đi ra.
Chắc chắn là đi đến bệnh viện.
Không thuyết phục được Xa Huệ Anh cũng nằm trong dự liệu!
Đào Anh Thy chỉ đến xem trò vui, thật đáng tiếc, trò vui này diễn không đủ lớn, khiến cô có chút thất vọng!
€ó vẻ như gửi cái video đó cho Đào Hải Hùng chơi mới vui!
Nếu như Xa Huệ Anh không ly hôn, Đào Sơ Tâm lại biết, vậy thì chắc chắn bà ta sẽ không cho cô ta nói chuyện này cho con trai và nhà mẹ đẻ.
Có phải Xa Huệ Anh nghĩ là mình có thể thay đổi Đào Hải Trạch?
Khi còn bé cô bị Đào Hải Trạch đánh, còn tưởng rằng do cô làm sai chuyện.
Xe Đào Sơ Tâm còn chưa lái đi thì có một chiếc xe khác tới gần.
Đào Anh Thy không biết chiếc xe đó, sau đó một người đàn ông xuống xe, dưới ánh đèn đường mơ hồ rọi vào, cô nhận ra gương mặt đó là Đào Hải Hùng!
Khi Đào Sơ Tâm hạ cửa sổ xe xuống, anh ta cúi người, khuỷu tay chống lên trên cửa sổ xe, nói chuyện với Đào Sơ Tâm.
Khoảng cách quá xa, không biết đang nói cái gì.
Sau khi nói xong, Đào Hải Hùng quay người đi vào trong bệnh viện.