Đào Anh Thy vừa cất điện thoại di động, chuẩn bị tập trung phỏng vấn.
Điện thoại lại rung lên, lần này là có cuộc gọi tới Tưởng là Tư Hải Minh nhưng xem lại thì là một số lạ hoắc, ai vậy?
Chờ phỏng vấn xong thì Đào Anh Thy gọi lại, một giọng nam hơi trầm vang lên: “Bận lắm sao!”
Nếu không phải đêm qua gặp ở bệnh viện thì nhất thời Đào Anh Thy còn chưa nhận ra người này là ai “Gọi cho tôi có chuyện gì không?”
“Tới bệnh viện một chuyến đi”
Đào Anh Thy hỏi: “Không phải là bệnh tình của mẹ anh xấu đi đó chứ? Được rồi, trưa tôi sẽ qua đó.”
Đào Hải Hùng cúp điện thoại, Đào Anh Thy nói lời giữ lời, giữa trưa cô ăn cơm xong thì nhân lúc nghỉ trưa mà đến bệnh viện.
Đi vào phòng bệnh, thấy bốn người nhà họ Xa đều có mặt ở đó.
Đào Hải Hùng thay bộ quần áo khi tới tối qua, ngồi ở trên ghế sa lon, tư thái rất phóng khoáng, giơ ngón tay lên chỉ xuống giường: “Nói đi, đã xảy ra chuyện gï?”
“Anh đang hỏi tôi sao? Tôi không biết!”
“Nói là lưu manh làm bị thương, tôi không tin được?” Đào Hải Hùng đảo mắt nhìn bốn người khác: “Có phải mấy người biết chuyện mà giấu không nói cho tôi không?”
Đào Sơ Tâm không vui, nói: “Đã nói là chuyện xảy ra bất ngờ rồi, em làm lớn chuyện vậy làm gÏ?”
“Đúng đó Hải Hùng, nếu như có chuyện thật, sao mẹ lại giấu không nói cho con chứ?”
Xa Huệ Anh nói “Dù sao thủ đô cũng không phải là địa bàn của chúng ta, sợ có người đắc ý quên mình”
Đào Hải Hùng liếc Đào Hải Trạch và Đào Anh Thy một cái, nói một câu đầy ẩn ý: “Đúng không Đào Anh Thy?”
“Anh nghĩ là đám lưu manh đó là do tôi gọi tới hả?” Đào Anh Thy buồn cười nhìn anh ta.
Đào Hải Hùng trầm mặc ngầm thừa nhận, một đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Đào Anh Thy.
“Suy cho cùng thì vẫn là do mẹ anh không chịu báo cảnh sát, không phải tôi!” Đào Anh Thy nói.
“Báo cảnh sát có tác dụng không?” Đào Hải Hùng hỏi lại.
Đào Anh Thy cũng không ngờ Đào Hải Hùng sẽ nghỉ ngờ cô và Tư Hải Minh, tưởng rằng là do cô và anh ấy cho người làm.
“Động cơ là gì?” Đào Anh Thy hỏi: “Chẳng lẽ chỉ làm chơi cho vui hả?”
“Là cái gì thì cần tôi nói nữa sao?” Đào Hải Hùng vẫn kiên trì với ngờ vực vô căn cứ của mình.
Đào Anh Thy hiểu, anh ta cho là cô làm như vậy là vì Đào Hải Trạch! Cô còn oan ức hơn cả Đậu Nga! Cho dù cô có muốn làm thì cũng không thể là vì Đào Hải Trạch mà làm được!
“Hải Hùng, con nghĩ đi đâu thế? Hoàn toàn không thế!” Đào Hải Trạch lên tiếng.
Đào Hải Hùng đứng dậy, không nhìn Đào Hải Trạch mà đi tới trước mặt Đào Anh Thy, ánh mắt bất thiện nhìn cô: “Tốt nhất đừng đế tôi điều tra ra được, nếu không thì cho dù có Tư Hải Minh làm chỗ dựa cho cô thì tôi cũng phải khiến cô bị lột một lớp da”
Nói xong, đi thẳng ra khỏi phòng bệnh.
Đào Anh Thy không hề sợ hãi, tôi lại rất thích những người liều mạng giống như anh, nếu không sao tôi có thể nhìn thấy Đào Hải Trạch bị lột một lớp da được? Vô cùng chờ mong!
Đào Hải Hùng đi rồi.
Đào Anh Thy cũng không có hứng thú ở lại chỗ này, quay người rời đi.
“Ba tiễn con đi!” Đào Hải Trạch cũng đi theo ra ngoài.
Đào Anh Thy cũng không ngây thơ đến mức nghĩ là Đào Hải Trạch có lòng tốt tiễn cô.
Ông ta diễn cảnh ba con tới mức “khách sáo” như vậy, thật là buồn cười!
“Là Đào Hải Hùng gọi điện thoại gọi con tới sao? Trước khi tới cũng không nói trước với bọn ba!” Đào Hải Trạch ngừng một chút, sau đó lại hỏi: “Trong điện thoại, nó có nói gì với con không?”
Nói cái gì là nói cái gì?” Đào Anh Thy không mặn không nhạt đáp lại ông ta.
“Không có, ba chỉ sợ nó nói nặng lời làm tổn thương con. Con không cần lo lắng, Đào Hải Hùng không dám làm gì con đâu, nó chỉ dọa con một chút mà thôi.” Đào Hải Trạch trấn an cô.
“Có Tư Hải Minh, tôi không sợ gì cả” Đào Anh Thy cố ý nói như vậy cho Đào Hải Trạch nghe.
Dù sao mục đích thực sự của cô không phải là Đào Hải Hùng!
Người phải lo lắng không phải là cô mà là Đào Hải Trạch. Nghĩ cô không nhận ra sao?
Đào Hải Trạch chỉ sợ chuyện “không phải con ruột” bị cô biết được!