“Lại quay vào rồi.” Trong lòng lễ tân run sợ nói.
Chương Vĩ nghĩ, anh còn tưởng là Đào Anh Thy sẽ gặp phải xui xẻo.
Đào Anh Thy ở trong đài truyền hình đến hơn bảy giờ mới về nghỉ, ngồi trên ghế sofa xoa xoa thắt lưng ê ẩm. Vốn tưởng là làm xong thì bụng sẽ đói, không ngờ ngay cả chút thèm ăn cũng không có.
Trước đó vào lúc giờ, Lâm Anh có hỏi cô có muốn ăn gì không, cô nói là cô không muốn ăn, bây giờ thì hay rồi.
Làm xong việc vẫn không thấy đói bụng.
Suốt ngày nay cô còn đang nghĩ không biết Tư Hải Minh có đi kiểm tra camera hay không, hơi lo lắng, kết quả đến bây giờ vẫn chưa thấy người của Tư Hải Minh đâu.
Tại sao chứ?
Anh ta không đi thăm dò camera sao? Dù sao lúc đó cô cũng không nói rõ, với cách làm người của Tư Hải Minh thì chắc chăn sẽ đi điều tra.
Lẽ nào là cô đoán sai rồi?
Nói là vậy, biết đâu Tư Hải Minh đang ở bãi đậu xe dưới tầng hầm đợi cô tự chui đầu vào lưới cũng nên!
Tim Đào Anh Thy đập thình thịch đi xuống bãi đỗ xe dưới tâng ngầm, vẫn không thấy chiếc xe Rolls Royce màu đen sang trọng kia đâu, chỉ có mỗi cái màu trắng của cô.
Cô nghi ngờ leo lên xe, lái xe rời khỏi đài truyền hình.
Vẫn chưa nhận ra có gì đó không đúng nên thở phào nhẹ nhõm!
Vậy là Tư Hải Minh không vì chuyện của Tư Viễn Hằng mà làm gì đó, thậm chí cũng không xuất hiện?
Nói vậy cũng tốt, áp lực của cô giảm đi không ít.
Cô cũng không muốn tiếp xúc gì với Tư Hải Minh.
Tất nhiên Đào Anh Thy sẽ không đến Minh Uyển mà quay về chung cư.
Ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ lầu tám, đó là nơi mà trước đó dì Hà đã nhảy xuống. Bây giờ nhìn lại vẫn đau lòng như vậy.
Dì Hà nói chỉ có ở bên cạnh Tư Hải Minh mới có thể được an toàn.
Cuối cùng lại nhận ra, sự an toàn của Tư Hải Minh lại là con dao hai lưỡi…
Trong ngực Đào Anh Thy cảm thấy vô cùng buôn bực, cất bước đi lên thang máy.
Vừa trở vê nhà đã ném túi xách sang một bên, ngồi ở một chỗ ngẩn ra, sau đó lấy điện thoại di động ra gọi.
Cầm điện thoại đi ra sân thượng, đưa lưng vào góc.
Đừng nói là thấy cô nói gì, ngay cả biểu cảm trên mặt cũng không thấy!
Điều này làm cho một Tư Hải Minh dù không xuất hiện nhưng đang giám sát cả người đều toát ra khí lạnh.
Anh không nên chỉ lắp camera trong phòng khách mà nên lắp trong mỗi ngóc ngách của căn hộ, kiểu mà ba trăm sáu mươi độ không góc chết Cô gọi điện thoại cho ai vậy?
Tư Viễn Hằng?
Nghĩ tới khả năng này khiến Tư Hải Minh đứng ngồi không yên!
Cầm điện thoại di động lên gọi điện cho Chương Vi để điều tra số điện thoại của người kia.
Chưa đến mấy phút Chương Vĩ đã gọi điện thoại đến.
Không phải là Tư Viên Hằng mà là một người đàn ông xa lạt “Đàn ông sao?” Lông mày của Tư Hải Minh nhíu lại, vô cùng sắc bén!
“Có một người đang học quản lý trong công ty, tôi nghĩ chắc là người mà Đào Anh Thy cần dùng”
Tư Hải Minh có vẻ tỉnh táo lại, nếu thật sự là muốn gọi cho Tư Viễn Hằng sao cô ấy lại dùng điện thoại của mình gọi chứ? Lá gan cô ấy không lớn như vậy.
“Được, hẹn gặp lại ngài Kim.” Đào Anh Thy cúp điện thoại đứng ở cửa sổ một chút.
Vị “ngài Kim” này cô đã chọn rất lâu mới được, dùng để tiếp xúc với Đào Hải Trạch.
Không phải cần đề cử người phụ trách khu Tây Nam đề cử cho Đào Hải Trạch sao?
Tất nhiên là phải làm cho ông ta tin tưởng “tấm lòng” của cô.
Người ta là người chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ không xảy ra sai sót.
Mà bên phía Đào Hải Trạch cũng nên thu lưới rồi.
Đào Anh Thy xoay người quay lại phòng khách, đặt điện thoại lên bàn trà sau đó quay về phòng cầm đồ ngủ vào phòng tắm tắm rửa.
Đứng ở dưới vòi hoa sen, dòng nước chảy trên từng đường nét cơ thể của cô.
Đã lâu không bị Tư Hải Minh đụng đến, da thịt trắng nõn của cô cuối cùng cũng không còn những vết hoan ái màu đỏ nữa.
Chỉ là dưới phần eo, hình xăm chỗ xương cụt sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất.