Nếu không phải đút cho sáu đứa trẻ kia đến bao giờ?
Quả nhiên chỉ cần có tiền thì nuôi bao nhiêu đứa con cũng không sợ, còn có thể sống nhàn nhã tự tại.
Vừa ăn cơm với đồ ngon vừa thưởng thức cảnh biển.
Sáu đứa nhóc lúc ăn thì không bao giờ chú ý hình tượng, ngấu nghiến đủ kiểu, ra sức nhai nuốt vô cùng sống động, dáng vẻ vô cùng đáng yêu Ăn xong thì tiếp tục chạy đi chơi Đào Anh Thy vội vàng nói: “Lại đây, lau miệng…”
Còn chưa nói xong thì không cần Tư Hải Minh phải căn dặn, người giúp việc bên kia đã nhanh chân đi đến lau miệng lau tay cho sáu đứa nhóc.
Trong lòng bọn họ rất hoảng sợ đó, việc gì cũng bị cô chủ Đào giành mất thì bọn họ sẽ không còn giá trị gì trên du thuyền này nữa, lúc đó sẽ rất khủng hoảng Trên bàn cơm chỉ còn lại Đào Anh Thy và Tư Hải Minh lạnh lẽo.
Thấy sáu đứa nhóc không ăn nữa, Đào Anh Thy ăn thêm vài miếng rồi rất tự nhiên buông dụng cụ ăn xuống: “Tôi no rồi…”
“Là no rồi hay là không muốn nhìn thấy tôi?” Giọng nói lạnh lùng của Tư Hải Minh vang lên.
Đào Anh Thy hơi nhíu mày: “Tôi nói vậy lúc nào?”
“Ăn quá ít”
Đào Anh Thy mím môi, người này đúng là vừa bá đạo vừa dữ dăn… không muốn ăn cũng không được!
Cô hơi tức giận bỏ hải sản nướng vào miệng cản một miếng lớn, nếu không có sáu đứa nhóc ở đây cô chắc chắn sẽ không nể mặt Tư Hải Minh như vậy!
Tư Hải Minh liếc mắt nhìn cô không nói gì, chỉ im lặng đặt gia vị trước mặt cô.
Đào Anh Thy nhìn ánh mắt và biểu cảm không đổi của Tư Hải Minh, hỏi: “Anh không giận sao?”
Tư Hải Minh ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn cô: “Có ăn nữa hay không?”
Đào Anh Thy rụt đầu lại, không nói gì.
Nghĩ thầm, thực sự đúng là đã nói trúng chuyện không nên nói rồi, chẳng lẽ mày muốn Tư Hải Minh tính sổ mày? Ném mày xuống biển?
Trong lúc Đào Anh Thy đang ngẩn người thì dáng người đối diện bỗng nhiên đứng lên, cô sợ đến nỗi cả người rụt lại, trong lòng nghĩ: “Anh muốn ném tôi xuống biển sao?”
Tư Hải Minh bỗng cầm lấy cổ tay cô, ánh mắt như ma quỷ sát lại cô: “Em nói đúng rồi, ném em xuống biển.”
“Đừng!” Đào Anh Thy đứng lên phản kháng: “Anh buông tay ra…”
Nhưng mà sức của cô thì làm sao mà chống lại được Tư Hải Minh chứ?
Trực tiếp bị túm ra khỏi bàn ăn Đào Anh Thy còn nghĩ là anh sẽ kiêng dè mấy đứa nhỏ, nhưng khi nhìn lại thì sáu đứa nhỏ được người giúp việc chơi cùng rất vui vẻ, cũng không để ý đến bên này.
“Ø?” Bảo An như đã nhận ra chuyện gì đó, quay đầu nhìn lại.
Nhưng mà chỗ ngồi của ba mẹ đã được thay thế bằng hai dấu chấm hỏi lớn.
“Này, anh làm gì vậy…” Đào Anh Thy bị ném lên chiếc giường lớn trong căn phòng xa hoa, còn chưa đứng dậy đã bị một bóng đen bao phủ, sợ đến nỗi căng cả da đầu Em hỏi tôi có tức giận không? Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết” Tư Hải Minh siết chặt căm của cô, giọng nói lạnh lùng có vẻ kiềm chế”
“Không phải, anh bình tĩnh chút đi” Đào Anh Thy thật sự sợ là lúc này Tư Hải Minh nổi giận sẽ ném cô xuống biển Dù sao thì lúc anh dùng thủ đoạn độc ác cũng rất khủng bố.
Em liên lạc với Tư Viễn Hãng lúc nào?” Tư Hải Minh nhìn sát cô, bóng đen bao phủ lấy cả người phía trước.
Đào Anh Thy nhìn Tư Hải Minh không nói gì, trong lòng đang kích động vì vấn đề của anh.
Vậy nên anh chỉ cho phép cô là đồ chơi của anh, cô muốn liên lạc với ai cũng không được?
Đây là một người đàn ông có tư duy độc tài.
Tư Hải Minh bị ánh mắt sâu xa của cô làm bừng tỉnh: “Không nói?”
“Nếu như tôi và Tư Viễn Hằng thật sự có gì đó? Anh sẽ làm gì tôi? Ném tôi xuống biển làm mồi cho cá, hay là ném tôi lên giường làm tôi đến chết như trước đây?” Đào Anh Thy bình tĩnh lại, trong lòng run sợ hỏi.