Nhưng mà kiêng dè Tư Hải Minh đang lạnh lùng không hề lên tiếng trong phòng, Đào Anh Thy vội nói: “Mẹ chơi với các con nhé?”
“Được Đào Anh Thy vội vàng chạy ra khỏi cửa, dắt theo sáu đứa nhỏ chạy trối chết.
Để lại ngài Hải Minh chưa được thỏa mãn dục vọng ngồi bên mép giường.
Anh không nên đưa mấy đứa con đến.
Đào Bảo dắt theo mấy đứa nhóc chơi trốn tìm, sau đó lại lên boong thuyền nghỉ ngơi.
Sáu đứa bé nằm trên thảm ngủ trưa, trên người mỗi đứa đắp một tấm chăn mỏng, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoấn bình yên Bảo Vỹ ngủ rất Ìì lợm, trở mình rất mạnh, Đào Anh Thy lấy tay đắp chăn lại cho Bảo Vỹ.
Sau đó năm xuống bên cạnh bọn nhỏ.
Ngửa mặt lên chính là bầu trời trong trẻo xanh thẳm, có người nói nếu như đôi mắt không đủ trong suốt thì nhìn lên trời sẽ có cảm giác đau đớn.
Đào Anh Thy thầm nghĩ, cô không cảm thấy đau mắt, có nghĩ là cô có đôi mắt rất trong sao? Nhưng tại sao cô lại không nhìn thấu lòng người chứ?
Càng không thể nào kéo dãn khoảng cách giữa cô và Tư Hải Minh.
Cứ như cô đứng trước Đào Hải Trạch là một người tính toán mạnh mẽ, nhưng mà đứng trước Tư Hải Minh lại là một kẻ vô dụng.
Nên cuối cùng mới bị Tư Hải Minh mạnh mẽ đòi hỏi đến mức độ không thể chịu nổi.
Đào Anh Thy ngẩn ra một chút, không biết ngủ thiếp đi từ bao giờ.
Tư Hải Minh đi lên boong tàu, lúc nhìn thấy hình ảnh ấm áp kia thì những muộn phiền trong lòng anh lập tức tiêu tan đi nhiều…
Ăn cơm tối xong, mãi đến khi về phòng ngủ thì Đào Anh Thy vẫn ở chúng với sáu nhóc con.
Đào Anh Thy ngồi bên mép giường nhìn sáu đứa nhóc con đang ngủ say, có vẻ hôm nay ngủ trễ hơn bình thường.
Đã hơn chín giờ mà bọn nhóc vẫn cảm thấy du thuyền rất mới mẻ, chơi rất vui cả một ngày dài.
Đào Anh Thy cũng thấy mệt nhưng mà cô lại không thấy buồn ngủ.
Ra khỏi phòng muốn ra ngoài ngắm biển.
Lúc đi trên hành lang lên trên boong thì dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm.
Bất cứ chỗ nào trên du thuyền cũng có vệ sĩ, trên đầu boong tàu hay là đuôi du thuyền, mỗi một chỗ rẽ của một tầng cũng sẽ có một vệ sĩ, dù là ban ngày hay là ban đêm.
Cảnh biển ban đêm đẹp rất khác với ban ngày, vô số vì sao chiếu xuống mặt biển lấp lánh như trang sức, rất đẹp.
Nhưng mà nếu tinh tế ngắm nhìn sẽ cảm thấy ngoài khơi tĩnh lặng đến đáng sợ, lúc nào cũng há miệng rộng muốn nuốt lấy cô.
Lúc này cô bỗng cảm thấy rợn tóc gáy, cảm nhận được bầu không khí chèn ép, cảm giác thân quen này, không cần nhìn cũng biết là ai.
Đào Anh Thy cúi đầu thấp xuống nâng mắt lên, những làn sóng trong bóng đêm lấp loáng, cô quay đầu lại làm ra vẻ kháng cự, vẻ mặt bỉ tráng: “Anh đừng lại đây, đứng lại đó.”
,. Tư Hải Minh bỗng dừng lại: “Làm gì vậy “Tôi sẽ nhảy xuống biển đấy”
..” Mặt Tư Hải Minh trầm xuống, con ngươi lạnh lẽo.
“Tôi không nói đùa đâu, tôi nói thật. Đứng ở đây mà nhảy xuống sẽ có cảm giác gì nhỉ?
€ó phải là sẽ cảm nhận được nước biển lạnh thấu xương? Vậy anh thử nói xem là tôi sẽ chết cóng hay là sẽ chết chìm… Tôi nói anh đừng đến đây”
“Chơi đủ chưa?” Hơi thở của Tư Hải Minh trở nên đáng sợ: “Nghe lời, lại đây!”
Đào Anh Thy thầm nghĩ, đùa hơi quá rồi?
Không được! Không phải lúc nào cô cũng bị anh ta chèn ép.
Có phải là cảm thấy cô đang nói đùa không?
Đào Anh Thy không nghĩ nữa, lập tức leo lên lan can.
Tư Hải Minh nhìn chằm chằm, nhiệt độ trong nháy mắt trầm xuống: “Chết tiệt, xuống đây cho tôi!”
“Tôi không xuống… a al” Một chân còn lại của Đào Anh Thy còn chưa kịp leo lên thì Tư Hải Minh đã vọt đến trực tiếp ôm lấy cô.