Tư Hải Minh nhìn cô chăm chăm, có phải là đêm qua đã ra tay quá nặng không?
“Đừng phiền tôi, để tôi ngủ một lát đi…”
Đào Anh Thy gạt tay anh, lại muốn nằm xuống.
Lại bị Tư Hải Minh nắm lấy thắt lưng ôm vào trong lồng ngực: “Ăn một chút rồi ngủ tiếp.”
“Không muốn ăn…”
“Không được, đã trưa rồi vẫn chưa ăn gì, ăn một chút trước đi” Tư Hải Minh ép buộc.
Thức ăn nhanh chóng được bưng đến, Đào Anh Thy trong lòng Tư Hải Minh nhắm mắt lại, có vẻ như muốn xem Tư Hải Minh có thể làm gì được cô.
Mở miệng” Tư Hải Minh dụ dỗ.
Đào Anh Thy vẫn không nhúc nhích, cứ như là đang ngủ vậy.
Thật ra là sau khi Đào Anh Thy bị Tư Hải Minh ôm thì cũng không còn quá mệt nữa, chỉ là cô cố ý “Tôi sẽ dùng miệng bón”
Đào Anh Thy lập tức mở hai mắt ra: “Không được”
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy giận dỗi: “Để tôi tự ăn…”
Vừa mới mở miệng thì đã bị Tư Hải Minh nhân cơ hội đút vào miệng.
Mặt Đào Anh Thy sạm lại, làm sao cũng có vẻ giống như Bảo My bị bệnh được mớm thuốc vậy, nhân lúc con bé không chịu ăn lại không để ý, trực tiếp đút vào trong miệng, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có!
Nhưng mà nghĩ đến việc đút thuốc cho Bảo My, đúng là phải vắt hết óc mà. Làm trống vỏ đồ uống rồi lại đổ thuốc vào trong Hôm nay đổi một hộp, ngày mai lại đổi một hộp khác, cứ như là đang đấu trí đấu dũng, nghĩ lại đúng là thú vị.
“Nghĩ gì vậy?”
“Đang nghĩ đến Bảo My”
.„ Con gái của anh đói” Cảm giác được hơi thở thay đổi của Tư Hải Minh, Đào Anh Thy không giải thích nổi.
Người đàn ông này còn muốn bá đạo đến mức nào nữa? Mình không thể có suy nghĩ riêng sao? Nghĩ gì cũng không nên nói với anh ta.
Tư Hải Minh nhìn Đào Anh Thy với vẻ mặt không vui, tự đút đồ ăn cho cô, kiểu đối xử đặc biệt này những người phụ nữ khác có muốn cũng không được, cô còn tỏ vẻ khinh thường anh nữa.
Nghĩ đến tối qua đúng là bị ức hiếp cũng đáng thương nên anh cũng không so đo với Sau khi được đút cho ăn xong, Đào Anh Thy đổ nhào lên giường dùng khăn che đầu, không để ý đến ai, cứ như là không cần bất cứ ai vậy.
. Tư Hải Minh. Sau khi nghe tiếng cửa đóng lại, Đào Anh Thy mở mắt mờ mịt nhìn ra cửa sổ, cửa sổ nhỏ mở ra, nhìn thấy những là sóng nhẹ nhàng lăn tắn ngoài xa Nếu như Tư Hải Minh là phụ nữ thì sẽ có cảm nhận như vậy, không phải sao?
Cô còn có con đường thứ hai để đi sao?
Đôi lúc Đào Anh Thy cũng sẽ chán nản khuyên răn bản thân, cô cũng không thiếu gì, lại được tiếp xúc với ông vua quyền thế của thủ đô, đây là điều mà bao nhiêu cô gái mơ ước chứ? Lại còn có thể nhìn thấy sáu đứa nhóc bất cứ lúc nào, rốt cuộc còn không hài lòng chuyện gì nữa? Yêu cầu cao như vậy làm g?
Đào Anh Thy cũng không thể trả lời được bản thân.
Bởi vì cô cho ràng thứ không thuộc về mình thì không thể nhận, nếu không sẽ không thể quay đầu! Cô rất sợ cảm giác để mặc cho người khác chém giết.
Suy nghĩ một lát cô cũng không nghĩ ra được gì, thôi thì dẹp không nghĩ nữa, ngủ tiếp.
Đợi cô ngủ đến khi thoải mái rồi mới ra khỏi giường, khi ra khỏi phòng không thấy Tư Hải Minh đâu, cũng không thấy sáu đứa nhóc dễ thương đâu, cô đi lên boong thuyền.
Vừa đi lên đã nhìn thấy Tư Hải Minh đang… câu cá?
Mà sáu đứa nhóc thì đang chạy tới chạy lui, Bảo Nam ngồi xổm bên cạnh một con cá cực lớn, chăm chú nhìn.
Bảo Hân và Bảo My và Bảo Vỹ mỗi người đang cầm trên tay một con cá nhỏ, nhìn thấy Đào Anh Thy thì vội vàng vui vẻ chạy lại: “Mẹ, mẹ xem đi!”
Đào Anh Thy nhìn thấy con cá trong bàn tay nhỏ, rất nhỏ, chỉ lộ ra chiếc đuôi đang quấy.
“Ba… bắt…” Bảo My nói.
Ba bắt rất giỏi!” Bảo Hân hài lòng nói.