“Ba vẫn còn câu tiếp sao… Cá rất lớn!” Bảo Vỹ cười như hoa.
“Ừm, rất là lớn..” Bảo My nói.
Đào Anh Thy nhìn về phía Tư Hải Minh, ánh mắt lập tức có hơi khủng hoảng, hơi rũ mắt xuống, thầm nghĩ cá này là do Tư Hải Minh bắt sao? Một con cá nhỏ như vậy, bảo vệ Sĩ đi bắt còn được.
“Mẹ, cá thật lớn!” Bảo Nam chạy đến kéo chân Đào Anh Thy, ôm lấy không buông tay.
To lớn, to lớn!” Bảo Long dùng tay chỉ lên mặt đất, rất kích động.
Mà Bảo An ngồi xổm dưới đất nhìn chằm chằm những con cá trong thùng…
Đào Anh Thy nhìn xuống mặt đất, còn có cả thùng cá, sẽ làm tiệc cá sao?
“Tối nay nướng cá” Tư Hải Minh nói.
Đào Anh Thy gật đầu không nói gì Nhận thấy Tư Hải Minh cứ nhìn chằm chảm mặt cô, không tự nhiên nói: “Sao vậy?”
“Có khó chịu không?”
“Không, anh đã hỏi hai lần rồi” Đào Anh Thy nói, lập tức hỏi lại: “Sắc mặt nhìn xấu lắm hả?”
“Đẹp lắm” Ánh mắt đen của Tư Hải Minh âm trầm.
Đào Anh Thy đi tới, ngồi xổm xuống bên Bảo An, nhìn những con cá nhỏ bơi lội trong thùng, toát cả mồ hôi, anh chắc chắn tôi nay sẽ ăn cá này chứ? Sao mà cảm giác còn chưa lớn bằng lòng bàn tay?
Quan trọng là Bảo An nhìn rất vui vẻ, có vẻ như là rất đáng yêu.
Đào Anh Thy không khỏi có cảm giác muốn đùa giỡn: “Bảo An, tối nay nướng mấy con cá này lên ăn, thế nào?”
“Ha ha t” Đào Anh Thy bị gương mặt nhỏ nhắn hoảng hốt chọc cười Lúc này Tư Hải Minh gọi cô: “Sang đây ăn một chút đi.”
Đào Anh Thy tưởng là gọi sáu đứa nhóc, nhưng khi ngẩng đầu lên lại thấy Tư Hải Minh đang nhìn cô.
Đứng dậy bước tới, người giúp việc đặt một chén mì xào hải sản lên mặt bàn.
Lúc đầu Đào Anh Thy còn không có cảm giác muốn ăn lúc này hai mắt lại sáng lên, món này lần trước ăn rất ngon. Lần này nhìn cũng có vẻ không tệ!
Xem ra là đã chuẩn bị rất tốt.
Biết là đã được Tư Hải Minh căn dặn, trong lòng Đào Anh Thy hiểu rất rõ, nhưng mà cô không nói gì, chỉ ngồi xuống ăn.
Không cần phải khách sáo làm gì, trái lại dáng vẻ lúc này của cô còn do anh ta gây ra mà.
Cô dùng đũa gắp một miếng mì lên bỏ vào miệng, nhai thử, ngon đến nỗi khi nuốt vào thì cả dạ dày và tay chân đều cảm thấy thỏa mãn, cả người đều thoải mái Tư Hải Minh ngồi đối diện không cần hỏi cũng biết cô có thích hay không rồi, nhìn vẻ mặt là biết.
Ăn được vài miếng thì cô nhận ra Tư Hải Minh vẫn chưa có ý định đứng dậy, hỏi: “Không câu cá à?”
“Dừng lại đúng lúc”
Đào Anh Thy liếc mắt nhìn khí thế thâm trầm trên người anh, trong lòng nói, anh “dừng” đúng là nhanh!
Trong lúc cô đang định bỏ vào miệng thì quần bị giật giật.
Đào Anh Thy cúi đầu, một bàn tay nhỏ không ngừng kéo quần cô, là Bảo An. Không khỏi cười nói: “Không ăn cá của con, mẹ nói đùa thôi.
Mẹ, kìa” Lúc này ngón tay Bảo An chỉ về một vòng bảo hộ cách đó không xa.
“Sao thế?” Miệng Đào Anh Thy hỏi vậy nhưng mà vẫn đi theo sự kiên trì túm kéo của Bảo An đi đến gần vòng bảo hộ.
Lúc Đào Anh Thy nhìn xuống thì nhất thời sợ ngẩn người.
Một đàn cá heo đang nhảy nhót quanh du thuyền đó.
Hình ảnh này quá là hùng vĩ.
Đào Anh Thy sợ đến ngẩn ra!
Đây là hình ảnh mà những người bình thường sẽ không bao giờ có thể thấy được.
Sáu đứa nhóc chen chúc nhau nhìn xuống.
“Woa, thật nhiều cá.” Bảo Vỹ la lên.
“Nhiều quá” Bảo My nói “Ba ơi, bắt đi” Bảo Nam ồn ào.
“Bắt…” Bảo Long vỗ tay.
, Tư Hải Minh đứng sau lừng Đào Anh Thy á họng Càng ngày càng nhiều cát” Bảo My bám lấy vòng bảo hộ nhìn về phía trước “Woal” Ánh mắt Bảo An kích động, gương mặt nhỏ đỏ bừng.