Đào Anh Thy đứng giữa bọn nhóc: “Đây là cá, gọi là cá heo”
“Woa, cá heo. Bơi bơi bơi, còn biết lộn nhào:’ Bảo Vỹ vô cùng tích cực nói “,.” Vẻ mặt Đào Anh Thy sững ra, lộn nhào sao?
Cũng khá đúng đấy” Tư Hải Minh nói một câu Đào Anh Thy quay đầu nhìn anh mới nhận ra là cách lồng ngực của Tư Hải Minh rất gần, hạ giọng: “Gì mà khá đúng? Có phải khỉ đâu?”
“Cá và khi khác nhau, một con lộn nhào.
trên đất, một con lộn nhào dưới nước.”
Tuy nói là vậy nhưng mà.. Đào Anh Thy còn đang định tranh luận đúng sai thì chân đã bị Bảo Nam ôm lấy…
“Mẹ, nhiều cá quá! Muốn bắt! Con muốn bắt! Muốn bắt hết!” Bảo Nam kích động đòi bắt hết cá.
Đào Anh Thy biết là con nít bướng bỉnh nhưng mà vẻ mặt vẫn khó xử…
Bảo Nam đang bám lấy chân của Đào Anh Thy bỗng nhiên cảm thấy sau cổ căng cứng, bị ba xách lên lơ lửng giữa không trung”“
“Á, bỏ ra! Bỏ con ra!” Chân tay của Bảo Nam giãy dụa lung tung.
Đào Anh Thy bước lên ôm lấy cậu bé, nhìn ra biển, chỉ vào những con cá heo vui vẻ nói: “Con xem, chúng nó ở dưới nước rất vui vẻ mà?”
“Vui vẻ” Ánh mắt Bảo Nam say mê, mở to mắt nói.
“Vậy nên, nếu như mà bắt bọn chúng lên thì bọn chúng sẽ không vui nữa. Biển là nhà của bọn chúng, nếu như Bảo Nam và các anh em cũng không có nhà thì có vui không?” Đào Anh Thy kiên nhẫn dạy.
Bảo Nam vội lắc đầu, những đứa bé khác cũng lắc đầu.
Mà trong lúc đó trong lòng Đào Anh Thy cũng bị xúc động theo, trong lòng mềm nhũn ra.
Bảo Nam trượt xuống khỏi người Đào Anh Thy, cầm lấy lan can, ánh mắt nhìn ra ngoài khơi, sau đó nói lớn: “Tao, tao không bắt tụi bay: “Sẽ không bắt bọn mày”
“Không bắt!”
Tuy là cá heo không hiểu nhưng mà sự hồn nhiên của những đứa bé thì có thể xoa dịu tất cả.
Gió biển thổi qua làm tóc Đào Anh Thy bay bay, khiến cô như một thiên thần vậy, hấp dẫn ánh nhìn của Tư Hải Minh bên cạnh, chăm chú nhìn cô nồng nàn…
Bữa ăn thật sự là cá nướng!
Vỉ nướng đặt trên boong thuyền, mùi cá nướng hòa quyện với mùi biển khiến có khắp nơi đều là mùi thơm, ngửi thấy là chảy nước bọt.
Đào Anh Thy cảm thấy ở trên du thuyền này muốn ăn gì cũng có, cứ như là làm ảo thuật vậy.
Không biết là Tư Hải Minh đã chuẩn bị những gì?
Đào Anh Thy cũng là người yêu thích ăn cá nướng nhưng mà không biết tại sao mới ăn được một lát đã cảm thấy dạ dày cuộn lên khó chịu.
Thầm nghĩ không biết có phải là hôm qua quá mệt nên bây giờ vân chưa đỡ không? Hơn nữa lại còn vui đùa với mấy đứa nhóc…
Nhưng mà Đào Anh Thy cũng không thể hiện ra, chỉ là ăn chậm hơn, nhai kỹ nuốt chậm.
Lại ăn thêm vài miếng, Đào Anh Thy cảm giác tối nay cá có hơi tanh, luôn khiến cô có cảm giác buồn nôn, không thể ăn nổi nếu ngửi thấy mùi này.
Lúc Đào Anh Thy chuẩn bị bỏ cá vào miệng thì đã bị giật mất khiến cô ngẩn ra.
Người giành mất tất nhiên là Tư Hải Minh, rất bá đạo.
“Làm gì vậy?”
Tư Hải Minh căn dặn người giúp việc: “Làm gì đó thanh đạm một chút.”
Người giúp việc đang định đi dặn phòng bếp.
“Không cần phiền phức, tôi không muốn ăn” Đào Anh Thy từ chối.
Tư Hải Minh nhíu mày: “Muốn ăn gì?”
“Gì cũng không muốn ăn…” Đào Anh Thy mấp máy môi, bưng ly nước lên uống một hớp, thầm nghĩ mình biểu hiện rõ ràng như vậy sao? Cô cũng đâu tỏ ra khó chịu lắm đâu.
“Tôi no rồi”
Tư Hải Minh không nói gì nhưng mà đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm sắc mặt của Đào Anh Thy.