Cửa nhà vệ sinh bất ngờ bị đẩy ra, Đào Anh Thy sợ đến nỗi di động trên tay suýt nữa thì bay ra ngoài. Ngạc nhiên nhìn bóng người màu đen xuất hiện trước cửa.
“Làm gì vậy?” Đào Anh Thy chưa hoàn hồn.
“Đừng ngồi quá lâu” Ánh mắt Tư Hải Minh bình thường như không có chuyện gì, nói xong thì đóng cửa lại ’ Đào Anh Thy thật sự rất muốn mảng người! Mắng Tư Hải Minh.
Tôi ở trong nhà vệ sinh bao lâu anh cũng muốn quản lý sao?
Vốn đã có tật giật mình, còn như vậy một lần nữa sợ là Đào Anh Thy sẽ bị hù chết.
Nhưng mà… Đào Anh Thy nhìn thấy tin tức công ty của Đào Hải Trạch đang làm mưa làm gió trên truyền thông, tâm trạng hơi trầm xuống, chuyện như vậy sao mà Tư Hải Minh không biết chứ?
Cũng không cần người khác phải đi điều tra.
Cứ như là không nhìn thấy vậy.
Trong lòng Đào Anh Thy hiểu rất rõ, tất cả những kế hoạch này đều phải nhận được sự làm lơ của Tư Hải Minh, nếu không khi tin tức hợp tác với tập đoàn Vương Tân vừa mới được truyền ra thì đã bị phủ nhận.
Còn đợi cô nhảy nhót ở sau lưng?
Cô tin là cho dù Tư Hải Minh ngồi trên du thuyền thì tất cả các thông tin về tập đoàn Vương Tân đều được anh năm trong lòng bàn tay, bày mưu tính kế chuyên nghiệp.
Đào Anh Thy đi từ wc ra, đi vào phòng khách, Tư Hải Minh dựa đầu vào đầu giường, cầm điện thoại di động trên tay, đôi mắt đen liếc nhìn cô.
“Khụ khụ… Ngủ” Đào Anh Thy vén chăn chui lên giường.
“Anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ nhảy xuống biển: ,„ Tư Hải Minh đặt điện thoại di động xuống, nhìn cô: ‘Muốn nhảy? Hửm? Nói lại xem?”
“Không phải… không nhảy…
Buổi tối ngủ chung trên giường, Tư Hải Minh đúng là không đụng vào cô.
Nhưng mà ngủ chung trên giường với anh thì trong lòng cô vẫn đề phòng. Bởi vì ngủ cùng dã thú thì dù sao cũng phải cảnh giác mà. Ai biết được anh ta sẽ đói bụng lúc nào chứ.
Đào Anh Thy đã nghĩ là nguyên nhân cô mệt không phải là vì say sóng mà là vì Tư Hải Minh.
Nếu như buổi tối mà Tư Hải Minh còn dám đụng đến cô thì cô sẽ nhảy xuống biển cho anh xem, đừng tưởng là cô dễ ức hiếp.
Một đêm say giấc, chơi ở biệt thự cảnh biển đến tối mới đi về.
Đào Anh Thy không thể không ở lại biệt thự Minh Uyển rồi Cũng không thể đến Minh Uyển sau đó lại nói tôi muốn về nhà trọ được? Như vậy quá giả trân.
Lại nói, Tư Hải Minh chắc chăn cũng sẽ không để cô đi.
Buổi tối Tư Hải Minh ngồi trong phòng làm việc xử lý công việc của tập đoàn Vương Tân, Đào Anh Thy chơi cùng mấy đứa nhỏ, đến khá khuya mới quay về phòng.
Là căn phòng trước đây cô từng ở.
Vừa mới vào phòng, điện thoại di động bỗng vang lên, là tiếng chuông báo tin nhắn.
Là “ngài Kim” gửi tới: Đã ổn!
Đào Anh Thy trả lời lại: “Tốt!”
Gửi tin nhản xong cô bèn tắt điện thoại, cô không muốn đêm hôm bị Đào Hải Trạch gọi đến quấy rối ngủ không ngon giấc.
Tắm rửa xong đi ra, Tư Hải Minh vừa bước vào phòng.
Đào Anh Thy rất muốn hỏi một câu: “Anh vào nhầm phòng sao?”
Nhưng mà thấy Tư Hải Minh cứ như là đi vào đúng phòng mình rồi vậy, cởi quần áo một cách tự nhiên, ánh mắt đen nhìn thẳng vào mặt cô.
Đào Anh Thy đề phòng nhìn anh: “Anh sẽ không phải… ngủ ở đây chứ?”
“Hay là… đổi phòng?”
Đào Anh Thy oán thầm, vấn đề này là vấn đề đổi phòng sao?
“Tôi khó chịu, muốn ngủ một mình”
“Tôi sẽ không chạm vào em.”
“Không chạm vào tôi thì anh ngủ ở đây làm gì?” Đào Anh Thy gào xong thì nhận ra có vẻ lời này của mình hơi kỳ. Cứ như là khi nằm chung giường với Tư Hải Minh thì nhất định phải làm gì đó vậy, vội vàng giải thích: “Tôi không hề muốn gì cả”
Tư Hải Minh cởi xong cúc áo, để lộ cơ bụng quyến rũ, lịch lãm ưu nhã nguy hiểm đi về phía Đào Anh Thy.
Còn chưa đến gần thì Đào Anh Thy đã thấy trên mặt nóng bừng.
Cả người không ngừng lui về sau.
Lùi lại mấy bước thì phía sau là giường, không để ý sau lưng, không còn đường lùi mà trước mặt vẫn cứ áp sát đến.